Tứ Bất hòa thượng dừng bước lại hỏi:
– Độc Cô Nhạn! Bản hòa thượng rất phục ngươi, nhưng thọ mạng còn có ba ngày…
Độc Cô Nhạn dõng dạc ngắt lời:
– Thời gian ba ngày cũng đủ rồi!
Chàng đảo mắt nhìn quanh, lại nói tiếp:
– Có điều tại hạ không thể đi theo dã hòa thượng được, vì cần tận dụng ba ngày này.
Tứ Bất hòa thượng buồn rầu hỏi lại:
– Ngươi còn tính chuyện gì khác nữa hay sao?
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Không có đâu! Tại hạ muốn lợi dùng khoảng thời gian ba ngày để chạy hơn hai ngàn dặm đường tới núi Phục Ngưu là chỗ quần hùng thiên hạ tụ tập đặng cảnh cáo họ về việc Thuần Vu thế gia. Đồng thời để nói trắng cho họ hay thái độ cùng lập trường của Độc Cô Nhạn này…
Tứ Bất hòa thượng nhăn nhó cười nói:
– Tráng chí của ngươi thật là đáng khen!… Bản hòa thượng vẫn còn tiếc cho ba ngày thọ mạng của ngươi.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Thực ra bây giờ có cách phóng tin ra đêm nay là sáng mai tới nơi…
Độc Cô Nhạn lấy làm kỳ hỏi:
– Biện pháp gì vậy?
Tứ Bất hòa thượng nở một nụ cười thần bí đáp:
– Ngươi hãy đi theo ta rồi ta nói cho mà hay…
Nhà sư dứt lời liền chạy trước về phía khu rừng thưa.
Độc Cô Nhạn trong lòng ngờ vực, chàng ngần ngừ một lúc rồi cũng chạy theo Tứ Bất hòa thượng vào rừng.
Thực ra chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129293/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.