Tần Mạn đau lòng nhìn bát mỳ dương xuân bên cạnh, đối với một kẻ ba ngày gặm một cái bánh bao lại tính toán làm sao gặm bánh bao được hơn ba ngày, thì cái này thật là phí phạm của trời mà. Nàng thở dài, thu hồi ánh mắt, lưu luyến không rời lấy ra túi tiền đếm từng đồng, trái đếm một lần, phải đếm một lần, không nhiều không ít, bốn mươi bảy văn tiền. Một bát mỳ mười lăm văn, hai bát chính là ba mươi văn, ăn mỳ xong thì tiền ngủ đêm nay của nàng cũng không còn đủ nữa...
"Ta nói này nhóc con, tiền tài là vật ngoài thân!" “Cái Bang đại hiệp” dựa vào vách quán buồn ngủ nói, "Vì mấy cái đồng tiền kia mà phải phiền não sao?"
Tần Mạn không chấp hắn xưng hô bất nhã với mình, chính là cảm thấy câu “vật ngoài thân” kia hết sức chói tai, nàng nhỏ giọng oán giận một câu, nhưng cuối cùng vẫn đem túi thêu lão hổ vụng về đựng tiền xâu đặt trên mặt bàn.
"Cái Bang đại hiệp" không ngờ đến trợn mắt nhìn nàng, hết nhìn đông tới nhìn tây Tần Mạn hình như cảm nhận thấy quay đầu nhìn lại, đã thấy nam nhân kia cuộn thành một đống, hận không thể dán luôn vào trong tường. Nàng nháy mắt mấy cái, thật sự là cái quái nhân, từ Lạc Xuyên ngủ đến Tương Dương, giống như là mấy đời chưa được ngủ vậy.
Thật sự là cái quái nhân, Cái Bang đại hiệp cũng ở trong lòng thì thầm một câu. Vu Trì nói không sai, một cô nương gia tuổi còn nhỏ mà lang bạt giang hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chu-co-lenh/1986090/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.