Trời đã sáng tỏ, rốt cuộc Hàn Tiểu Tranh cũng thanh tĩnh trở lại nhờ một việc ngoài dự liệu đáng kinh ngạc.
Đoạn Như Yên không ngờ Hàn Tiểu Tranh lại là con trai của Tửu thúc, không khỏi vừa vui mừng vừa kinh ngạc, kinh hỉ quá đỗi lại nhớ đến chuỗi ngày cùng với Tửu thúc sống nương tựa vào nhau, không nén được bật khóc nức nở.
“Keng” một tiếng, Hàn Tiểu Tranh đã rút kiếm khỏi vỏ, thân hình như kinh điện vụt lên không, kiếm quang chói lòa.
Cây đào chạm phải liền ngã đổ xuống, lá đào bay tung tóe.
Sau cùng, Hàn Tiểu Tranh thét lên một tiếng, phóng thẳng xuống đất, lắc mạnh rồi giáng xuống một chưởng, “bùng”, bụi bay mịt mù, hòn đá đã bị đánh vỡ tung.
Hàn Tiểu Tranh ngẩng đầu lên trời :
- Lữ... Nhất... Hải!
Tiếng thét của Hàn Tiểu Tranh vọng đến mấy ngọn núi xung quanh rồi dội lại, vô số lá đào nhận phải lực khí vô hình đều rơi lả tả.
Đoạn Như Yên sợ Hàn Tiểu Tranh bi phẫn quá độ, vội vã tiến lên nói :
- Người chết không thể sống lại, việc chúng ta cần làm là giết địch báo thù, không phải chìm lắng vào bi thương. Huống chi, Tửu thúc vì ta mà chết, ngươi mắng ta vài câu, đánh ta một trận, có lẽ trong lòng ta sẽ đỡ hơn một chút!
Hàn Tiểu Tranh nghe lời nói này, rồi cũng từ từ bình tâm, quay người lại nói :
- Ta đối với cha ta, xưa nay vừa yêu vừa hận. Ta yêu ông ấy là chuyện thường tình, ta hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chien-thien-nhai/3246121/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.