Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ thím Lý xuân phong mãn diện, lại nhìn ánh mắt lúc cha nhìn thím Lý tựa hồ hơi khác thường, cô lập tức đón nhận, nói: “Thím Lý, thím không cần gọi cháu là đại tiểu thư, gọi cháu là Tiểu Nguyệt là được.”
“Sao vậy được, quy củ không thể bỏ.” Thím Lý vội nói.
Kỷ Thượng Hải nói: “Cái gì là phá quy củ. Vốn dĩ nó không phải đại tiểu thư gì, đều do mọi người gọi thôi. Thím Lý, cô gọi nó là Tiểu Nguyệt là được. Tôi nghe còn thấy xuôi tai hơn.”
“Đúng đó, thím Lý, gọi cháu Tiểu Nguyệt đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm nói, cảm giác giữa cha và thím Lý giống như thật sự hơi khác.
Thím Lý khá lúng túng, nói: “Vậy, vậy được rồi, nhưng ở trước mặt cậu chủ thì thím cũng không thể vi phạm quy củ. Hai cha con nói chuyện phiếm đi, thím đi chuẩn bị đồ ăn.” Nói xong thím chạy nhanh vào phòng bếp.
Kỷ Thượng Hải cười, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thấy con gái ông đang dùng một ánh mắt đáng khinh nhìn ông, khiến mặt già ông run rẩy vài cái.
“Cha, cha và thím Lý?” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha nói.
“Cái gì? Con đừng nghĩ bậy, chả có gì hết, cha và thím Lý chỉ có đôi khi cùng nói chuyện thôi. Con cũng không đến ở cùng cha, cha cũng cần tìm người tâm sự đúng không? Thím Lý cũng hiểu về con và Húc Hàn, tìm cô ấy tán gẫu là hợp lí.” Kỷ Thượng Hải nói, ánh mắt cũng bắt đầu lập loè.
“À ~ đúng là hợp lí, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681941/chuong-1245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.