Chương trước
Chương sau
Hai người nói chuyện phiếm mãi từ sân bay cho đến bãi đỗ xe đài truyền hình Cảng Long. La Hi thấy Kỷ Hi Nguyệt lại muốn xuống xe, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, khi nào thì cô cũng giúp tôi tăng lên chút thực lực. Tôi, giờ tôi đang bị Long Bân khinh bỉ.”
Kỷ Hi Nguyệt mới vừa xuống xe, nhìn qua anh ấy cười nói: “Đêm nay, chờ sau khu chúng ta đi giúp Ngô Phương Châu tìm kiếm Tần Hạo, về nhà sẽ lập tức giúp anh. Nếu không có thời gian thì sáng mai, anh nhớ rõ lên sân thượng.”
“Được được được, tôi biết rồi, cảm ơn đại tiểu thư.” Tức khắc mặt mày La Hi hớn hở: “Đúng rồi, đại tiểu thư, sao Tiêu Ân lại thế này? Hình như gần đây anh ta thay đổi.”
“Hử? Anh cảm thấy anh ta thay đổi thế nào.” Hai người cùng nhau đi về hướng thang máy.
“Không thể nói được, hơi thở cũng thay đổi, người cũng thay đổi. Lúc trước còn có vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm, hơi ghê.” La Hi rất thành thật miêu tả nói.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc cười ha ha, chẳng qua La Hi nói không sai, Tiêu Ân thật sự thay đổi, trở nên tự tin, trở nên nho nhã và thân thiết, khí công thay đổi anh ấy quá lớn.
“Tôi nói cho anh một bí mật nè.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cô cười to, thật sự cảm thấy người này hơi ngốc nghếch đáng yêu, chẳng qua nếu đã là người một nhà, sớm muộn cũng sẽ biết.
“Bí mật của Tiêu Ân?” Ánh mắt La Hi sáng lên.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người vừa lúc tiến vào thang máy, Kỷ Hi Nguyệt tới gần anh ấy, nói nhỏ: “Giờ Tiêu Ân đã là một người luyện khí công.” Nói xong, cô mỉm cười dời đầu đi.
La Hi sửng sốt, ngay sau đó trừng lớn đôi mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Không thể nào! Đại tiểu thư, chuyện này không có khả năng!”
“Xía, không tin thì thôi. Tôi nói vậy thì có thật, không tin anh tìm anh ấy hỏi thử đi.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nhìn anh ấy.
La Hi tức khắc nói: “Sao có thể, anh ta vẫn luôn không phải! Làm sao đột nhiên đã thành thế rồi? Đại tiểu thư, chẳng lẽ lại là cô làm?”
“Chứ chẳng lẽ là anh làm?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, nói xong, cửa thang máy vừa lúc mở ra. Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nói với La Hi: “Không có gì không thể, đi làm.” Nói xong cô đi đến trước bàn làm việc của mình.
La Hi cùng đi ra, nhưng biểu cảm đều là ngây ngốc, vừa đi vừa nghĩ, chính là cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn anh thế hơi giống cái xác không hồn.
Sau 5 giờ tan tầm, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi nhanh chóng tới rồi tòa nhà Thiên Tinh, quả nhiên Kỷ Thượng Hải đã chờ ở cửa. Tuy rằng mới một tháng không gặp nhưng mỗi lần Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ trông mòn con mắt của cha thì trong lòng cô khá chua xót. Bản thân cô thật sự không quá hiếu thuận, hẳn nên dành nhiều thời gian hơn đến ở cạnh cha mình mới đúng.
Mà giờ sinh hoạt của cô là mỗi ngày tập luyện, công tác, Húc Nguyệt, hơn nữa người luyện khí công cũng không tiện, thời gian của bản thân thật sự không nhiều. Chẳng qua thật ra giờ đây huấn luyện của cô có thể giảm ngắn đi, rốt cuộc người luyện khí công tập luyện không giống người thường.
Sáng ngày nào cha cô cũng dậy rất sớm, sáu bảy giờ sẽ ở bờ sông chạy bộ tập luyện một chút, tầm 8 giờ thì ăn bữa sáng, 9 giờ đi công ty.
Thật ra mỗi ngày cô có thể lại đây ăn bữa sáng hoặc là tập luyện với cha, nghĩ đến đây cô đã hạ quyết tâm.
“Cha.” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt xuống xe thì lập tức vui vẻ kêu lên, cầm những quà tặng đó trong tay.
Kỷ Thượng Hải mặt mày hớn hở trả lời một tiếng rồi nói: “Húc hàn đâu? Còn chưa tới hả?”
“Lập tức đến ngay, không phải con nóng vội à, vừa tan làm đã đến đây.” Kỷ Hi Nguyệt khoác tay cha mình đi vào, La Hi đỗ xe xong sẽ tự tiến vào.
“Đại tiểu thư đã trở lại!” Kỷ Hi Nguyệt đi vào đã nhìn thấy thím Lý cười tủm tỉm bưng trái cây ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.