Kỷ Hi Nguyệt và nhân viên cứu hộ đỡ Thiết Quý Hoành ra ngoài. Sắc mặt Thiết Quý Hoành tái nhợt nhưng chẳng biết tại sao trong lòng anh ta lại thấy vui sướng và mừng rỡ.
Chỉ là anh ta nghĩ đến tay của mình bây giờ thật sự rất nghiêm trọng. Cho dù anh ta có khí công trên người thì cũng phải mất rất lâu mới phục hồi được. Bây giờ quan trọng nhất là đi bệnh viện nối gân mạch thì mới có thể phục hồi nhanh hơn.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cục diện thê thảm hỗn loạn bên ngoài, trong lòng cũng rất tự trách. Cô và Thiết Quý Hoành đi dạo phố một lần mà lại hại nhiều du khách vô tội như vậy.
Chẳng qua nói cho cùng cũng do Úy Mẫn Nhi quá máu lạnh điên cuồng, lại có thể làm ra loại chuyện này.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến tai nạn máy bay của mẹ mình, chỉ hại một người nhưng lại liên lụy toàn bộ người vô tội trên máy bay. Người có thể làm ra loại chuyện như vậy đúng là đã không còn nhân tính, quả thực đáng sợ tới cực điểm.
Dưới sự bảo vệ của cảnh sát, hai người bọn họ đều lên xe. Thiết Quý Hoành vẫn còn gọi điện thoại, chẳng quan tâm thương thế của mình tí gì, nhưng mồ hôi trán cũng chứng tỏ thật ra anh ta đau vô cùng.
Thế nên Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn nắm tay của anh ta, chuyển khí công cho anh ta, giảm xuống cảm giác đau đớn của Thiết Quý Hoành. Một tay kia cô cũng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Triệu Húc hàn.
Triệu Húc Hàn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681816/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.