Thiết Quý Hoành cảm giác sâu sắc thực lực khí công thâm hậu của Kỷ Hi Nguyệt, vừa rồi kéo dài như vậy vậy mà bây giờ cô vẫn đang chữa thương cho anh ta. Hơn nữa anh ta cảm giác vết thương trên cánh tay hình như đỡ hơn rất nhiều, tất cả đều không thể tin được.
Trận chiến kết thúc, nhóm hành khách cũng hoảng hốt la to xông ra, có người nhìn thấy cảnh nữ sát thủ bị đóng dính, hoảng sợ kinh hãi rất nhiều, không thể tin nổi, nhưng bình thường cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng không người biết hai tiếng súng kia có làm ai trúng đạn hay không, nhưng hẳn là có người bị trúng đạn, rốt cuộc khắp nơi đều là vết máu.
Khủng hoảng trải qua tối nay đã đủ để bọn họ nhớ kỹ cả đời, chắc chắn đời này cũng không muốn đi La Mã du lịch nữa.
Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nhìn Thiết Quý Hoành, thấy anh ta không nhúc nhích mà nhìn cô, cô vội nói: “Anh Thiết, anh cảm thấy sao rồi? Có ổn không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện.”
Vừa nói vừa kéo anh đứng lên, cuối cùng Thiết Quý Hoành lấy lại tinh thần, nói: “Tiểu Nguyệt, em, em…”
Kỷ Hi Nguyệt biết anh muốn nói cái gì, gật đầu nói: “Đúng vậy, em biết trước đây anh đã nghi ngờ em, nhưng em không muốn để lộ quá nhiều, bất lợi với anh Hàn cũng không tốt với chính em, thế nên em vẫn không tiết lộ ra ngoài, không nghĩ tới điều này sẽ khiến anh bị thương như vậy. Nếu biết anh sẽ bị thương nặng thế thì em nên nói sớm cho anh biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681815/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.