Kỷ Hi Nguyệt vừa định gọi anh, Triệu Húc Hàn lập tức ra dấu đừng nói, sau đó đi tới trước mặt cô, cho cô một viên màu đen để cô ngậm trong miệng.
Kỷ Hi Nguyệt lấy nó nhét vào trong miệng rồi nói: “Ông ta vẫn chưa tỉnh lại!” chẳng qua khi nói lời này, giọng nói cô lại biến thành giọng nam.
Triệu Húc Hàn nói: “Nhìn em như vậy thật sự hơi quái dị.” Giọng nói của anh cũng là giọng nam, nhưng đã không phải giọng vốn có của anh, bén nhọn hơn so với giọng bình thường của Triệu Húc Hàn.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, tại sao anh biến thành giọng nam, cô là nữ cũng biến thành giọng nam.
“Chỉ có thể chế tạo loại này, em ráng chịu một chút.” Triệu Húc Hàn nói: “Nhớ kỹ không cần xưng hô, sẽ lộ tẩy đó.”
“Anh cho em là gì, bây giờ phải lay tỉnh ông ta hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn nói: “Để anh, em lên xe trước, quá trình có lẽ sẽ khó coi.” Lan Khê đã ra khỏi xe, chính là không để Đông Quách Dị cảm thấy khác thường.
“Khó coi thì em nhìn cũng quen rồi, dù sao sau này loại chuyện này cũng không ít đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt không quan trọng, hành động một lần hai lần đã để năng lực tiếp nhận của cô cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó gật đầu, nói: “Vậy em làm ông ta tỉnh đi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng một cái, đi tới trước mặt Đông Quách Dị. Ngay sau đó cô nâng đầu ông ta lên, hung hăng bấm xuống nhân trung.
Đông Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681723/chuong-1027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.