Lần này Kỷ Hi Nguyệt để tóc xoăn màu nâu sẫm, tròng mắt màu nâu và đánh phấn mắt cùng màu, tóc mái che khuất phần lông mày, hai bên chóp mũi điểm xuyết ít tàn nhang, bên khóe môi còn chấm một nốt ruồi nhỏ, tóc dài xõa xuống hai bên che bớt hình dạng khuôn mặt, nhìn qua càng thêm tin tế và xinh xắn.
Vành môi vẫn tô dày thêm đôi chút, kiểu dáng gợi cảm và xinh đẹp, kết hợp với cặp kính mát màu tím nhạt, trông tổng thể rất giống một minh tinh.
Cuối cùng là đổi sang một bộ váy màu đen ôm mông, một chiếc túi xách màu đen, một đôi giày cao gót và một sợi dây chuyền quý giá với mặt dây chuyền là thạch anh tím.
Đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thế nào? Còn nhận ra em được không?”
“Nếu chưa từng gặp em thì rất khó nhận ra, nhưng đã từng gặp em rồi thì vẫn có khả năng quen mắt.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, cảm giác chưa được hài lòng.
“Vì em là người Trung Quốc mà.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Thực ra, tốt nhất là nên giấu bớt cằm, nếu chỉ để lộ ra đôi mắt thì rất khó nhận dạng.” Lan Khê nói.
“Nhưng vào sòng bạc làm sao che cằm được? Mái tóc của tôi mặc dù có thể che bớt một chút, nhưng nếu bị chú ý vẫn khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.”
“Thôi như vậy cũng được. Cũng may là mắt kính đủ lớn, che được gần hết khuôn mặt. Nốt ruồi đỏ này nên lớn hơn một chút, như vậy sẽ cho người khác ấn tượng đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681710/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.