Cửa hàng bách hóa thực sự rất tạp nham, lộn xộn và dài ngoằng, giống như khu chợ hàng hóa thủ công trên các con phố cổ ở Trung Quốc, khiến người khác hoa cả mắt, hơn nữa còn có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bước vào trong, gần như suốt quãng đường đều cúi thấp đầu.
Sau đó cả hai quẹo vào một góc, xuống tầng hầm rồi lại đi sâu bên trong một lúc, mãi cho đến khi đụng cánh cửa sắt, Triệu Húc Hàn liền gõ hai tiếng, dừng lại rồi gõ tiếp hai tiếng, sau nữa là ba tiếng.
Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt tròn trịa người Trung Quốc xuất hiện, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, với đôi mắt to tròn, đôi môi hơi dày và nụ cười trên mặt.
Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt bước vào, người phụ nữ đóng cửa lại, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư.”
“Tiểu Nguyệt, vị này là Lan Khê, người liên hệ ở Tây Âu.” Triệu Húc Hàn giới thiệu sơ một chút.
Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười: “Lan Khê, chào chị.”
Ấn tượng đầu tiên của cô về người phụ nữ này rất tốt, bởi vì nhìn cô ấy rất thân thiện, không mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như Vô Cốt, ngược lại khá bình dân, giống hệt như nhân viên hoặc bà chủ của cửa hàng bách hóa.
“Lan Khê, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn ngồi xuống chiếc ghế đẩu bằng gỗ, lãnh đạm hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên trong là một gian phòng nhỏ, nhưng vẫn có cửa sau. Trong đây đồ đạc rất bừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681709/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.