Kỷ Hi Nguyệt quan sát tình hình bên đây xong thì qua văn phòng của Lưu Uy. Lưu Uy vẫn đang đánh máy lộp bộp, miệng còn lẩm bẩm một mình, cảm giác rất say mê và ma mị, khiến Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Hỏi thăm dì lao công thì mới biết Lưu Uy vẫn thường như vậy, thi thoảng còn ở lại đây cả đêm không về.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, đành phải gõ cửa.
Lưu Úy ngẩng đầu lên, có chút khó chịu vì bị quấy rầy, nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.
“Kỷ tiểu thư, là cô à? Lâu lắm rồi mới gặp lại cô đấy.” Lưu Uy lập tức đứng dậy.
“Đâu có, tôi có đến đây vài lần, nhưng thấy cậu đang chăm chú viết kịch bản nên thôi không làm phiền.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lưu Uy, tôi biết cậu rất chăm chỉ, nhưng cậu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình nữa, đừng để kiệt sức quá.”
“Không đâu không đâu. Tôi không hề thấy mệt. Được làm việc mình thích là tôi cảm thấy vui vẻ rồi. Dạo gần đây tôi còn gầy xuống nữa. Như vậy chẳng phải rất tốt cho việc giảm béo sao?” Lưu Uy xấu hổ gãi đầu.
“Sau này đừng vất vả như vậy nữa. Lúc nào làm việc thì làm việc, tan ca rồi thì để thời gian đó đi giải trí hay thư giãn gì đó. Không có trải nghiệm cuộc sống cũng rất khó viết được kịch bản hay, đúng không? Cậu cũng phải tiếp xúc và va chạm với thế giới bên ngoài nữa chứ.” Kỷ Hi Nguyệt sợ một ngày nào đó cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681617/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.