“Vô Cốt, cô còn muốn đấu nữa không? Nếu nhận thua rồi thì nhớ kêu tôi là bà cô. Với lại, chắc bây giờ cô cũng đã biết tôi có đáp ứng được điều kiện thứ nhất của chủ mẫu Triệu gia hay không rồi chứ!?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Cô, sao cô có thể?” Nội tâm Vô Cốt chấn động như vừa bị một cơn sóng lớn ập đến, cô ta thật sự không thể chấp nhận được điều này.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Mọi thứ đều có thể xảy ra. Trước đây là tôi không hiểu chuyện, không tập trung học hành, nhưng đâu có nghĩa là tôi không học được, đúng không? Anh Hàn còn nói là tôi có tài năng thiên phú, vượt qua cả anh ấy nữa.”
“Không, không thể, chuyện này không thể.” Vô Cốt lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nước mắt rớt xuống, giống như vừa chọc trúng vào điểm yếu của cô ta vậy. Sau đó cô ta đột nhiên co người lại, im lặng bật khóc nức nở.
“Vô Cốt, Vô Cốt, cô không sao chứ?” Cố Cửu có chút kinh ngạc. Mặc dù anh ấy bị Kỷ Hi Nguyệt dọa hoảng hồn, nhưng dáng vẻ của Vô Cốt hiện tại cũng khiến anh ấy không khỏi giật mình. Người của Triệu gia chắc phải biết về khí công chứ, sao cô ta nhất thiết phải khó chấp nhận như vậy?
“Không thể nào, không thể nào. Tại sao cô ta làm được, tại sao!” Vô Cốt nghẹn ngào gào lên một tiếng thê lương, trợn tròn hai mắt, sau đó dưới sự kinh ngạc của Kỷ Hi Nguyệt, đầu cô ta vẹo sang một bên, bất tỉnh nhân sự.
“Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681616/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.