Lệ Khiết Minh nằm dưới thân Đông Dịch, mơ hồ rêи ɾỉ. Giọng mềm yếu dịu nhẹ như con mèo con chưa dứt sữa. Da thịt trắng nõn mềm mại lộ ra không khí, dưới ánh đèn màu vàng cam tựa như một món ăn thơm ngon chờ người thuởng thức.
Đông Dịch nhấm nháp phía xương quai xanh của cô như ô mai. Làn da của Lệ Khiết Minh thật mềm mại, non như đậu hũ. Chắc chắn là cô không có đầu khớp xương rồi, nếu không da thịt sao có thể mềm đến như vậy?
Lệ Khiết Minh gầy, thế nhưng chỗ nào cần có thịt lại rất béo mập. Bầu ngực sữa tròn trịa trắng tuyết mềm mại, đỉnh anh đào hồng hào nhỏ run run nhòn nhọn ngạo nghễ làm người khác thật muốn tiến đến cắn lấy hai cái.
Lần trước có lẽ do quá gấp gáp cùng tức giận nên không thể thuởng thức hết tư vị của cô, thế nên lần này Đông Dịch làm rất từ tốn, cảm thụ dư vị tuyệt vời. Thế nhưng điều này lại giống như một hình phạt lăng trì đối với Lệ Khiết Minh. Cô uốn éo thân thể, mồ hôi vương một tầng trên vầng trán trơn bóng.
Đông Dịch khẽ ngậm vào nụ hoa hồng hào, tùy ý mυ"ŧ vài cái tạo ra tiếng ‘lách chách’ đầy da^ʍ mĩ. Sau đó chuyển hướng đến làn da trắng như sữa tươi thuợng hạng kia, cắn cắn tạo đầy vết ngâm hôn hồng tím.
Tiểu huyệt của Lệ Khiết Minh chịu đựng sự dày vò của đêm đầu tiên hồi phục quả thực vô cùng nhanh. Mới qua một ngày đã hết sưng, thậm chít miệng huyệt còn khăng khít lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460356/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.