Quả thật con đường đến căn-tin cũng không có gì đáng sợ, ngược lại có đuọc vào ánh sáng từ đèn điện ven đường rất sáng, đường trong khuôn viên trường cũng rất đẹp, chỉ là Lãnh Niên Ngạo muốn ở một mình với Lệ Khiết Minh nên mới lấy một lí do như vậy.
Hai người đi cạnh nhau, nam thanh tú nữ hài hòa, một khung cảnh hết sức tốt đẹp, bầu không khí yên lặng nhưng tràn đầy không gian riêng.
Lãnh Niên Ngạo khẽ liếc sang góc nghiêng gương mặt Lệ Khiết Minh. Quả thực rất đẹp. Cô là người lai, dáng người phi thường nhỏ nhắn đáng yêu, mọi góc cạnh của gương mặt vô cùng hoàn hảo, da bạch ngọc trắng nộn mê hoặc, sống mũi cao, mắt xanh biếc hút hồn người. Quả thực là đứa con của tạo hóa.
“Em thấy đường cũng không tối lắm, ngược lại rất sáng rất đẹp đó chứ?”
Lệ Khiết Minh cười nói, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng đôi mắt nhìn Lãnh Niên Ngạo có hơi nghi ngờ. Hắn nói rằng đường rất tối, nhưng đường như vậy mà tối?
Lãnh Niên Ngạo xấu hổ khẽ ho khụ khụ hai tiếng, sau đó cất giọng nói dối trắng trợn:
“Chắc do trường mới lắp thêm đèn điện, chứ mọi lần anh đi qua nơi này đều tối om”
Cái lí do ngu xuẩn ngớ ngẩn này nếu là người khác nghe được nhất định sẽ đập cho hắn nát mặt. Nhưng Lệ Khiết Minh thì khác, cái đầu nhỏ ngốc nghếch của cô lại vĩ đại tin rằng lí do đó là thật. Mà Lãnh Niên Ngạo lại cực kì hài lòng, cô cứ ngốc manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460331/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.