*Choang*
Chiếc bình cổ được vào làm bằng sứ men ngọc vô cùng quý hiếm bị một bàn tay ném xuống đất.
Hoàng Mẫn gương mặt xinh đẹp tức giận nhàu nhĩ, giọng điệu trong trẻo lạnh lẽo bi thuơng, “Lệ Nhất, ông nói đi, có phải ông lại vừa đi thăm mộ của con tiện nhân đó?”
Đối mặt với bà là Lệ Nhất mặt không đổi sắc, “Phải”
Hoàng Mẫn cũng không ngờ là ông lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, cơn giận chưa kịp dập tắt lại một lần nữa bùng lên, “Tại sao chứ? Chẳng phải ông đã hứa với tôi sẽ không đến đó sao?”
“Nó chỉ là một tiện nhân, một tiện nhân cướp ông ra khỏi tôi, ông lại hảo hảo yêu thương nó như vậy. Ông… ”
“Đủ rồi!!” Lệ Nhất mất kiên nhẫn, ông gầm nhẹ, gân xanh trên chán đã nổi lên, “Bà mở miệng ra là tiện nhân này tiện nhân nọ, sao không nghĩ tới bản thân mình trước khi nói?”
Hoàng Mẫn sắc mặt trắng xanh, chỉ tay vào mặt ông, “Ông… ”
Lệ Nhất hừ lạnh, lên tiếng, “Bà đừng quên, bà làm cách nào để phản bội bạn tốt của mình, làm cách nào để trèo lên giường tôi, làm cách nào để hại chết cô ấy”
“Đừng để tôi phải nghe thêm một lời nào từ bà nữa”
Lệ Nhất chỉ để lại một câu nói rồi bước đi, lưu lại bóng lưng lãnh khốc đầy tàn nhẫn. Hoàng Mẫn điên điên dại dại nhìn chằm chằm, cho đến khi không nhìn được cái bóng lưng đó nữa, bà mới khụy xuống rơi nước mắt. Rốt cuộc là đánh đổi bao nhiêu thứ, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460330/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.