“Lệ Khiết Minh, em là đang làm cái gì?”
Lệ Khiết Minh nhìn khuôn mặt than không cảm xúc kia, thật muốn đập một phát cho nát cái mặt. Cô nghiến răng, nói:
“Đông Dịch, nói đi, tối qua có phải anh ăn hϊếp chị tôi không?”
Đông Dịch nhớ lại sự việc tối qua, hắn hỏi lại:
“Làm Sao?”
Lệ Khiết Minh nhìn bản mặt không biết gì của hắn, cô tức giận nói:
“Nửa đêm chị ấy ở nhà bếp khóc tới sưng cả mắt. Anh không làm chẳng lẽ tôi làm?”
“Cũng có thể là như vậy”
Đông Dịch không có ấn tượng nhiều với việc tối qua lắm, căn bản đối với hắn, Lệ Trâm không đáng để hắn bận tâm nhiều đến vậy.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn làm chị ấy khóc một lần nữa, tôi sẽ không tha cho anh đâu”
Hắn hứng thú nhìn Lệ Khiết Minh, sau đó nói:
”Nhóc thì làm gì được tôi?”
“Hừ! Đừng tưởng anh to con mà oai, anh… ”
“Tiểu Minh, chị về rồi”
Động tác của Lệ Khiết Minh thoáng dừng lại, mặt đơ ra. Sao chị lại về… sao chị lại về… trưa nay chị mới về cơ mà… chị… chị…
“Tiểu Minh”
Lệ Trâm không nghe thấy tiếng trả lời, lên tiếng gọi thêm một lần nữa. Cũng không chờ đợi mà đi vào phòng chứa cất đồ.
Bên này Lệ Khiết Minh nghe thấy tiếng chân của Lệ Trâm đã đi xa, cô hung hăng trừng mắt với Đông Dịch, nhỏ giọng đe dọa:
“Coi như lần này anh ăn may… nếu còn lần sau thì… ”
Lệ Khiết Minh làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460324/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.