“Chị hai, sao chị khóc? ”
Lệ Khiết Minh nửa đêm tỉnh dậy, lơ mơ đi xuống phòng khách lấy nước. Ai ngờ lại nhìn thấy Lệ Trâm ngồi xụp dưới bếp nức nở khóc, bên bàn ăn là một mâm thức ăn ngon.
Lệ Trâm thấy là em gái mình, liền quay ra chỗ khác lau nước mắt. Ngoại trừ mắt đỏ hoe đã sưng húp thì gương mặt cô vẫn còn vẻ cười tươi dịu dàng.
“Chị đâu có khóc! Sao nữa đêm rồi mà em xuống đây làm gì vậy?”
“Chị đừng đánh trống lảng! Nói đi, có phải tên Đông Dịch kia bắt nạt chị không?”
Lệ Khiết Minh nghi ngờ rằng Đông Dịch bạc đãi to tiếng với chị mình, liền có ý định muốn lên tìm Đông Dịch hung hăng hỏi tội một phen. Hôm nay Lệ Cha và Lệ Mẹ đã đi công tác cùng nhau, trong nhà còn hai chị em và một tên mặt than do Lệ Trâm gọi tới.
Lệ Trâm nhìn mặt em gái sao có thể không biết con bé đang nghĩ gì. Cô hung hăng hoảng sợ một phen. Níu áo Lệ Khiết Minh, nói:
“Không phải do anh ấy. Là do chị, vừa nãy muốn học làm một chút món ăn mới nên không cẩn thận bị dầu bắn vào mắt, đau quá nên khóc”
Thực ra Lệ Trâm nói dối đấy. Nguyên văn là hôm nay cô đã ngỏ lời muốn Đông Dịch ngủ lại đây với mình. Do cha mẹ đi vắng mà nhà chỉ có 2 đứa con gái, thật nguy hiểm. Ai ngờ gần tối Đông Dịch bận việc, đến gần nửa đêm mới về.
Lệ Trâm nấu ăn tuy không ngon lắm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460323/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.