Chương trước
Chương sau
Trịnh Minh Thành thong dong lái chiếc xe Bugatti Chiron yêu thích của hắn, không quên ngắm nhìn khuôn mặt phụng phịu đáng yêu của người con gái bên cạnh. Cô để khư khư hai tay lên đùi từ lúc vừa bước lên xe đến giờ, ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không thèm, cứ mãi chăm chăm nhìn về phía trước. Hắn thấy cô dùng im lặng để đấu tranh cũng không khỏi buồn cười, một tay cầm lái, một tay đưa sang nắm chặt lấy bàn tay của cô.
“Giận à?”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh máy điều hòa trong xe rè rè phát ra.
“Này, em giận anh thật sao?” Trịnh Minh Thành vừa nói vừa cười, nắm tay cô lắc lắc một cái. “Chỉ là nhớ em nên muốn gặp thôi mà, sao lại giận đến mức này rồi?"
Có vẻ như chuyện gặp cô sau khi về nước khiến Trịnh Minh Thành vô cùng vui vẻ, đến mức quên luôn cả chuyện hiện tại cô đã cố ý phớt lờ hắn đến hai lần.
“Đến đón người yêu đi hẹn hò là chuyện rất bình thường không phải sao? Hơn nữa em còn là hôn thê của anh, anh muốn gặp hôn thê của mình còn phải đợi nữa à?”
“Tôi nhớ lần cuối cùng tình trạng này diễn ra tôi đã nói rõ chúng ta sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của đối phương, anh còn bắt tôi kí vào cái luật yêu gì đó của anh cơ mà, bây giờ lại vi phạm rồi?” Hạ Thường Hi để mặc cho hắn nắm tay, có chút tức giận nói.
Nghe thấy cô rốt cuộc cũng mở lời, Trịnh Minh Thành vui vẻ nhìn cô cười một cái rồi lại nhìn về con đường phía trước, giọng điệu càng tươi hơn: “Đúng là anh có ghi điều luật đó, nhưng biết sao giờ, hay tối nay em phạt anh đi.” Hắn nói xong còn quay sang nhìn cô cười ma mãnh một cái.
“Tối nay và cả tối mai tôi phải tăng ca, sẽ ngủ lại ở công ty.”
“Anh nói rồi, không được.” Trịnh Minh Thành tỏ thái độ kiên quyết, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục cười gian: “À không, nếu như em thật sự muốn tăng ca như vậy, đáp ứng anh một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Cô cuối cùng cũng quay sang nhìn hắn.
“Qua khỏi ngày mai, em không được tăng ca nữa, ngược lại phải theo anh đến công ty một ngày.”
“Sao lại phải đến công ty với anh?” Hạ Thường Hi thoáng chốc liền cau mày.
Nhưng Trịnh Minh Thành ở bên cạnh cô vẫn nở nụ cười thong dong: “Anh đã hi sinh bỏ ra hai ngày cho em ngủ bên ngoài rồi, ngày thứ ba ít nhất cũng phải mang em theo cả ngày mới thỏa được nỗi nhớ của anh.”
Lời nói của hắn khiến Hạ Thường Hi sởn gai ốc, cô khinh bỉ nhìn hắn, giọng điệu chán ghét: “Đừng nghĩ ai cũng nhàn rỗi như anh.”
“Vậy thì đừng mong đêm nay thoát khỏi anh, nếu anh không cho phép thì có cố gắng thế nào em cũng bị anh bắt lại thôi.”
Hạ Thường Hi tức giận liếc hắn một cái, trong lòng không biết đã chửi hắn đến độ nào rồi.
“Thế nào? Điều kiện dễ dàng như vậy em không đồng ý thì đành chịu vậy, nếu không chấp nhận ngay có khi anh còn tăng giá thêm đấy.”
Lời nói của hắn bỡn cợt như đang xem cô là món đồ chơi, cô tức đến nỗi muốn nhả khói giận ra ngoài, hít thật sâu một cái rồi lại nói: “Được thôi, bỏ ra một ngày là được chứ gì.”
Lúc này, Trịnh Minh Thành mới thỏa chí cười lớn một cái, bao nhiêu vui vẻ đều thể hiện hết lên mặt.
“Vậy bây giờ anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Trước mắt thì đi thay trang phục trước đã, đến nơi này ăn mặc nghiêm chỉnh quá cũng không thích hợp.”
Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, lâu lâu lại xoa xoa, mân mê như chạm vào một món đồ quý giá.
Đường xá hôm nay kì lạ lại không có đèn đỏ, nên Trịnh Minh Thành lại không có cơ hội xoay người hôn cô một cái. Chỉ đến khi xe dừng lại trước một cửa hiệu thời trang, hắn mới nhân lúc cô còn loay hoay cởi dây an toàn liền lén lút hôn chụt lên môi cô.
Hạ Thường Hi đã quen với tính tình gian manh của Trịnh Minh Thành, chỉ cau mày rồi mở cửa bước xuống xe. Vừa nhìn thấy tên nhãn hiệu, cô liền bất ngờ.
Trịnh Minh Thành đưa cô đến một chi nhánh của Wonderland ở Thiên Tân, thoải mái ôm eo cô bước vào trong.
“Đâu là tác phẩm của em?” Hắn lướt nhìn một vòng rồi hỏi.
Hạ Thường Hi im lặng chỉ về một góc, nơi đặt một giá treo đồ có ghi tên cô.
“Quý khách muốn tìm thiết kế của Hạ Thường Hi đúng không ạ? Những thiết kế tiêu biểu nhất của cô ấy đều nằm ở đây, được rất nhiều người yêu thích.” Một nhân viên nữ túc trực bước đến, niềm nở giới thiệu cho bọn họ.
“Đều là do em thiết kế sao?” Trịnh Minh Thành nhỏ giọng nói bên tai cô, nhìn từ ngoài vào trông vô cùng mị hoặc.
“Không phải tôi thì là ai?”
Trịnh Minh Thành cười khẽ, chậm rãi bước đến giá đồ, đưa tay lướt qua từng mẫu trang phục, lấy ra một chiếc đầm ướm lên người Hạ Thường Hi sau đó lắc đầu đặt về chỗ cũ. Mấy lần như vậy, cuối cùng hắn cũng chọn được một cái ưng ý.
“Thay cái này đi.”
“Mẫu thiết kế quý khách đang cầm trên tay là một trong những thiết kế bán chạy nhất của nhãn hiệu chúng tôi đấy ạ. Dù không phải sản phẩm giới hạn nhưng vẫn có rất nhiều đơn đặt hàng từ các nhà phê bình có tên tuổi trên thế giới…”
Nhân viên nói đến giữa chừng thì bị động tác tay của Trịnh Minh Thành cản lại, hắn đưa mẫu váy ưng ý cho Hạ Thường Hi rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.
Đây không phải là lần đầu Trịnh Minh Thành đưa phụ nữ đi mua sắm, những người theo hắn trước đây đã vô số lần vòi vĩnh hắn đưa đi dạo phố, lúc buồn chán hắn sẽ có thể miễn cưỡng đồng ý để giết thời gian, nhưng những lần đó chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ. Với Hạ Thường Hi thì khác, mỗi lần đưa cô đi ra ngoài, hắn thích tự mình quẹt thẻ mua đồ cho cô, vô cùng thích cảm giác ở ngoài đợi cô thay trang phục, sau đó ngắm cô lộng lẫy vén màn bước ra ngoài đứng nhìn hắn, cảm giác đó khiến hắn thỏa mãn vô cùng.
“Xong rồi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phòng thay đồ khiến Trịnh Minh Thành giật mình quay đầu, đôi mắt thâm sâu vốn có thoáng chốc liền mở to kinh ngạc.
Đẹp quá!
Trịnh Minh Thành tự cảm thán trong lòng, hắn biết người phụ nữ của hắn rất đẹp, nhưng chắc là do xa cô mấy ngày trời, hôm nay cô diện trang phục mới lại càng rung động lòng người hơn.
Hạ Thường Hi mặc chiếc váy mà Trịnh Minh Thành chọn. Chỉ là một chiếc váy ngắn vừa qua gối bằng vải lụa satin mỏng nhiều lớp màu vàng nhạt. Phần trên trễ vai tinh tế khoe ra đường xương quai xanh xinh đẹp và cần cổ mảnh khảnh quyến rũ, sau đó rũ dọc xuống ôm sát vòng ngực và eo thon, còn có một chiếc thắt lưng bằng chuỗi đá màu trắng làm điểm nhấn, khiến người khác nhìn vào liền xao xuyến. Phần váy phía dưới để thả tự nhiên không quá phồng, làm cho cả dáng người khi mặc chiếc váy đã thon lại càng thon hơn. Hôm nay cô xõa tóc, mang giày cao gót màu trắng vừa vặn vô cùng phù hợp với chiếc váy này.
“Không đẹp sao?” Hạ Thường Hi thấy người đàn ông trước mặt nhìn mình chằm chằm một cách kì lạ, cũng không khỏi hiếu kì. “Không đẹp thì thay bộ khác.”
“Ai nói không đẹp?” Trịnh Minh Thành thấy cô sắp đi lấy bộ quần áo khác liền bước đến kéo cô lại.
Hắn nắm tay cô dẫn đến chiếc gương lớn, ở phía sau cùng cô nhìn ảnh phản chiếu trong gương.
Bàn tay Trịnh Minh Thành chạy từ đôi vai gầy xuống bàn tay cô đang buông thõng, tình cảm đan mười ngón tay. Hắn siết chặt tay cô, thâm tình hôn lên vành tai cô, nói lời mị hoặc: “Rốt cuộc em dùng loại thuốc gì, mà không làm gì cũng khiến anh sôi sục như vậy?”
Trịnh Minh Thành để mũi ở gần Hạ Thường Hi, càng làm hương thơm của cô thêm quấn quýt bên hắn, từ dưới đũng quần đã trỗi dậy cái cảm giác ham muốn quen thuộc. Hắn hít hà mùi hương của người con gái trong lòng, sau đó mạnh mẽ nắm eo cô xoay một cái, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Đáng lẽ không nên thỏa thuận để em tăng ca, mà phải mang em về nhà ngay lập tức mới đúng.”
Ánh mắt Hạ Thường Hi không biết có phải vì hương bạc hà mát lạnh của hắn hay không mà trở nên mơ màng, giống như sương mai nhìn hắn, đôi môi cô hé mở, đáp lại:
“Quả nhiên anh vẫn chưa học được cách kiềm chế bản thân.”
Trịnh Minh Thành cười khẽ, nụ cười tiêu sái khiến nhân viên phục vụ xung quanh không khỏi đỏ mặt mê đắm.
Sau đó hắn cúi đầu, không ngần ngại ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật bắt lấy khuôn mặt của cô khóa môi cô lại. Nụ hôn không hề nhẹ nhàng, không có màn dạo đầu, trực tiếp cạy mở khóe miệng cô đưa lưỡi vào làm một nụ hôn sâu. Mà người trong lòng hắn dù muốn hay không cũng không thể kháng cự, chỉ có thể vô lực để hắn làm càn trong khoang miệng mình.
Hai người họ ở giữa cửa hàng hôn nhau nhiệt tình, cảnh tượng này không khỏi khiến nhân viên ở đó bất ngờ, ngượng ngịu không biết làm sao.
Trong những quy tắc mà Trịnh Minh Thành viết ra cho cô, hắn đã phá vỡ mất hai cái.
Thế nên Hạ Thường Hi mới lại rút ra được một chân lí mới khi ở bên hắn: người như Trịnh Minh Thành nếu làm gì đó trẻ con, không phải vì hắn ấu trĩ, mà bởi vì hắn thích ép buộc người khác sau đó tự mình phá luật.
Trịnh Minh Thành cảm thấy kéo dài nụ hôn này đến bao lâu cũng không đủ, đành luyến tiếc buông Hạ Thường Hi ra, phát hiện đôi môi cô đã bị hắn hôn đến sưng đỏ. Hắn vuốt nhẹ lên đôi môi của cô đã lem một chút son, thỏa mãn dùng tay quẹt đi vết son bị lem, không hiểu vì sao khuôn mặt này vẫn còn xinh đẹp đến vậy.
“Lấy cho tôi bộ váy này.”
Nhân viên hướng dẫn cho Trịnh Minh Thành thanh toán tiền, trong khi đó Hạ Thường Hi lại vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại gương mặt, sau đó khi trở ra đã có người đợi sẵn, để hắn ôm eo rời đi.
“Bây giờ đi đâu nữa?” Hạ Thường Hi ngồi ở ghế lái phụ, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ngược lại Trịnh Minh Thành chỉ vừa thắt dây an toàn cho cô vừa cười ẩn ý, trước khi khởi động xe cũng không quên hôn cô thêm một lần nữa, rồi cầm tay lái, còn chưa muốn giẫm ga, mà cứ nhìn cô kì lạ.
Hạ Thường Hi thấy hắn nhìn mình, cũng không biết rốt cuộc trên măt mình có dính gì hay không, nhướng mày khó hiểu.
Thấy biểu cảm của cô, Trịnh Minh Thành lại phì cười, sau đó vươn tay vuốt tóc cô, thâm tình nói: “Anh yêu em.” Sau đó hắn gạt cần lái đi.
Suốt cả đoạn đường sau đó, Hạ Thường Hi không dám quay đầu nhìn người bên cạnh.
Mà Trịnh Minh Thành ngồi kế cô cũng chỉ chuyên tâm lái xe, tay vẫn như cũ nắm lấy tay cô, tuyệt nhiên không có ai mở lời nói chuyện.
Cho đến khi xe giảm tốc độ, Hạ Thường Hi mới nâng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy chiếc Bugatti Chiron đầy quyền lực tiến vào bãi đỗ xe, liền cung kính chạy ra nghênh đón.
Trịnh Minh Thành nhanh chóng tháo dây an toàn, sau đó mở cửa vòng sang phía bên kia mở cửa cho Hạ Thường Hi, thân sĩ đưa tay dẫn cô vào nhà hàng.
Nơi mà Trịnh Minh Thành đưa Hạ Thường Hi đến là một nhà hàng Nhật Bản truyền thống. Từ cách sắp xếp phòng ăn, chỗ ngồi cho đến trang phục đều mang theo phong tục truyền thống đậm nét nghệ thuật của Nhật Bản.
Nhân viên phục vụ đưa hai người đến phòng riêng, cửa ra vào là loại cửa xếp như những ngôi nhà xưa ở Nhật, phục vụ kéo cửa xếp, cúi gập người đợi hai người bước vào rồi mới cẩn trọng kéo cửa lại.
Trong căn phòng này, có một người phụ nữ đang đợi sẵn.
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ có mái tóc đen xoăn dài chậm rãi quay đầu lại, niềm nở mỉm cười: “Bonjour.” (Xin chào.)
“Đây là…” Hạ Thường Hi nhìn người phụ nữ trước mắt, đúng là cảm thấy rất quen mắt nhưng hình như cô chưa từng gặp qua bao giờ?
Trịnh Minh Thành tay ôm eo dẫn cô đến ngồi đối diện trên nệm ngồi in hoa văn cổ điển, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc hiếm thấy.
“Mẹ, đây là bạn gái của con, Hạ Thường Hi.” Sau đó hắn quay sang nhìn cô. “Nhóc con, đây là mẹ của anh, bà ấy vừa trở về từ Pháp, Faun Laurent.”
Ánh mắt Hạ Thường Hi ngay lập tức hốt hoảng, cô há hốc mồm nhìn người phụ nữ đoan trang trước mặt, sau đó quay sang ngỡ ngàng nhìn Trịnh Minh Thành.
“Anh…” Cô nhận thấy âm thanh mình nói có chút lớn, liền điều chỉnh lại âm lượng, lí nhí nói. “Sao anh lại làm chuyện bất ngờ này chứ? Tôi còn chưa chuẩn bị mà.”
“Không sao đâu.” Hắn cũng khẽ cười, lí nhí nói vào bên tai cô. “Lúc anh đến thăm mẹ nói rất muốn gặp em, nên anh đã cùng về với mẹ.”
“Nhưng mà anh cũng phải báo trước với tôi chứ.”
“Em sợ cái gì, bà ấy không có dữ như ông nội em đâu.”
“Pardon.” (Xin lỗi.) Faun nhìn thấy hai người cứ to nhỏ với nhau, liền ho một cái, sau đó lại mỉm cười. “Tu as dû être très surpris.” (Con hẳn đã rất ngạc nhiên.)
Một tràng tiếng Pháp bất ngờ lọt vào tai khiến Hạ Thường Hi giật mình, sau đó lại bắt gặp ánh mắt cười cợt khó ưa của Trịnh Minh Thành, rõ ràng là không có ý định trả lời giúp cô. Cô đành liếm môi, điệu bộ rụt rè hiếm thấy: “Non. C'est juste parce que… je n'ai rien préparé...” (Dạ không. Chỉ là… con vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả…)
Nghe thấy câu trả lời lưu loát của cô, cả Faun và Trịnh Minh Thành đều rộ lên ánh nhìn tán thưởng.
“Votre Français est très bon.” (Tiếng Pháp của con rất tốt đấy.)
“Merci. Je sais juste un petit peu.” (Cảm ơn bác. Con chỉ biết một chút thôi.)
“Haha.” Trịnh Minh Thành có vẻ như không nhịn được nữa, cất tiếng cười lớn. “Phát âm của em sai hết cả rồi.”
Hạ Thường Hi bị hắn chọc, hai má liền ửng đỏ, tay để trên hông hắn nhéo một cái. Đương nhiên sức lực của cô không đủ làm hắn đau, ngược lại càng khiến hắn cười lớn hơn.
“Được rồi, Minh Thành, đừng chọc con bé nữa, mẹ thấy tiếng Pháp của Tiểu Hi thật sự rất tốt.” Faun mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Thường Hi. “Đừng lo, mặc dù trở về Pháp lâu lắm rồi, nhưng tiếng Trung của bác vẫn còn lưu loát lắm.”
Thực tế trình độ của bà không khác gì người bản xứ đang nói chuyện, khiến Hạ Thường Hi lần nữa phải trố mắt ra nhìn, thấy phản ứng của cô, Trịnh Minh Thành lại được dịp cười thêm một lúc, sau đó lại cố gắng nhịn cười, bấm chuông cho phục vụ dọn món ăn.
“Con quả thực là một cô gái xinh đẹp, thảo nào lại khiến thằng con trai đào hoa của bác mê mẩn như vậy.”
Hạ Thường Hi nghe thấy Faun nói vậy, liền quay đầu ngờ vực nhìn Trịnh Minh Thành, sau đó lại nhìn bà. “Mê mẩn ạ?”
“Oui.” (Đúng vậy.) Faun cười. “Minh Thành nhắc con suốt, đây là lần đầu tiên bác thấy nó nhắc đến tên người con gái khác khi đến thăm bác đấy.”
“Thật sao?” Hạ Thường Hi hiếu kì nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trịnh Minh Thành không nói gì, chỉ nhướng mày cong môi cười với cô.
“Ngại quá, bởi vì Minh Thành đưa con đến đây mà không nói gì cả, nên con không kịp chuẩn bị quà gặp bác…” Hạ Thường Hi khẽ cắn môi.
“Không sao, cũng tại thằng bé nôn nóng muốn để bác gặp con, nên mới gấp gáp sắp xếp cuộc hẹn này.”
“Mẹ à, không phải lúc ở trên máy bay mẹ luôn miệng nói muốn xem mặt con dâu tương lai sao? Nên con mới cất công mang cô ấy đến ngay cho mẹ đây này.”
“Đừng nói thế chứ con trai.” Faun nở nụ cười đoan trang. “Cũng tại con cứ nhắc con bé nhiều quá, nên mẹ mới tò mò muốn biết cô gái con yêu trông như thế nào thôi.”
Cửa phòng bất ngờ được kéo ra, nhân viên phục vụ mặc kimono lần lượt đưa thức ăn vào.
Con dâu tương lai?
Từ lúc nào mà cô lại được Trịnh Minh Thành gán cho danh xưng như vậy?
Hai người họ thậm chí còn chưa làm lễ đính hôn, cũng không có cầu hôn đàng hoàng mà cô đã trở thành con dâu tương lai của Trịnh gia rồi sao?
“Chúc quý khách ngon miệng.” Nhân viên phục vụ đứng ở hàng đầu cúi gập người kính cẩn nói, sau đó cùng những người phía sau lui ra khỏi phòng, cẩn thận kéo cửa lại.
“Con ăn đi, ăn nhiều một chút, bác thấy con gầy quá.” Faun lấy đũa sạch gắp cho Hạ Thường Hi một miếng bò cuộn.
“Cảm ơn bác.”
“Mẹ à, con trai mẹ bận rộn hơn cô ấy đấy, nhìn thế thôi chứ cơ thể của cô ấy rất tốt, chỗ nào cần mập thì mập, cần ốm thì rất ốm, mẹ không cần lo đâu.” Trịnh Minh Thành trưng ra bộ mặt dỗi hờn.
Hạ Thường Hi liền nhanh tay gắp cho hắn một miếng bò cuộn khác, nói: “Của anh đây, ăn nhiều vào đừng nói nữa.”
Cả Faun và Trịnh Minh Thành đều cùng cười ồ lên.
Không khí trong phòng thật sự vô cùng hòa hợp, hòa hợp hơn những gì Hạ Thường Hi đã tưởng. Bởi vì tình cảm giữa mẹ con Trịnh Minh Thành rất tốt, dù cho Hạ Thường Hi có gượng gạo không biết nói gì thì hai người họ vẫn có thể giữ cho không khí trong phòng ấm cúng. Faun thường xuyên bắt chuyện với cô, luôn nở nụ cười hiền từ như nhìn chính đứa con của mình, khiến cô cảm giác vô cùng dễ chịu.
Còn đối với người đàn ông bên cạnh, Hạ Thường Hi biết hắn vẫn luôn để mắt đến cô, vì ánh mắt nóng rực và hương bạc hà mát lạnh của hắn luôn vây quanh cô không rời.
Cuộc gặp mặt đang diễn ra êm đẹp, thì Trịnh Minh Thành nhận được một cuộc gọi từ công ty, đứng dậy ra ngoài nói chuyện.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Thường Hi và Faun.
Thiếu mất một người, không khí liền trở nên gượng gạo hẳn.
Ngay lúc Hạ Thường Hi vẫn còn lóng ngóng không biết nói gì làm gì, thì Faun đã nhận ra sự lúng túng của cô, bà lại nở nụ cười, dịu dàng nói:
“Ở bên cạnh Minh Thành, chắc con đã chịu không ít ấm ức.”
“Sao ạ?” Hạ Thường Hi có chút không hiểu.
“Bác đoán con đã gặp ba của Minh Thành rồi.” Faun sâu xa nói. “Ông ấy là một người đào hoa, nên lúc Minh Thành còn nhỏ bác luôn cố gắng dạy bảo nó để trở thành một người tốt. Nhưng mà… Bác không ngờ cũng vì bác rời đi mà thằng bé lại thật sự trở thành một người giống ba của nó.”
Hạ Thường Hi im lặng lắng nghe Faun, trong đầu không ngừng suy nghĩ nhiều thứ khác.

Đúng là trước khi cô tiếp cận Trịnh Minh Thành, hắn ta đích thị là một kẻ đào hoa, thay phụ nữ như thay áo. Cô biết đến hắn, cũng là nhờ một tin tức của hắn cùng với phụ nữ trong bar.
Nhưng từ lúc hắn đề nghị cô làm bạn gái đến giờ, dường như hắn không có đi tìm người phụ nữ khác. Ít nhất thì vài lần cô thay quần áo giúp hắn, không có ngửi ra được mùi hương nào khác lạ.
“Bác không thể sống gần nó, nên chỉ có thể dõi theo thằng bé thông qua báo chí. Cũng vì vậy mà bác biết, Minh Thành chưa từng nghiêm túc với bất cứ cô gái nào.” Faun lại cười, nhưng là một nụ cười gượng gạo. “Lúc nghe thấy từ miệng nó phát ra tên của con, bác đã rất vui, những bác cũng sợ, sợ rằng con trai của bác sẽ làm tổn thương con như những cô gái trước kia ở cạnh nó.”
“Bác gái à…” Hạ Thường Hi mím môi.
Trong đầu cô đang không ngừng suy nghĩ hỗn loạn. Người trước mặt cô là một người mẹ thương con, từ phía bà sinh ra một loại cảm giác khiến cô không nỡ lừa dối. Cô thật sự băn khoăn không biết liệu có nên nói bà biết rằng mối quan hệ của cô và con trai bà ấy là giả hay không.
“Tiểu Hi, bây giờ không có Minh Thành ở đây, con có thể nói thật với bác.” Faun giống như nhận ra suy nghĩ của cô, chậm rãi uống nước, điềm đạm nhìn cô.
Hạ Thường Hi thoáng sững người.
Thấy biểu cảm của cô, Faun lại cười một cái: “Ta nhìn được con đối với Minh Thành không phải tình yêu.”
Thật sao? Cô biểu lộ rõ vậy sao?
“Bác gái, con thật sự không có ý đồ xấu với Minh Thành. Bác cũng không phải lo cho anh ấy, vì đến giờ anh ấy cũng không có ra ngoài tìm thú vui.”
“Bác biết con là người tốt, bác cũng mừng vì con trai bác không làm chuyện xấu sau lưng con. Nhưng Tiểu Hi, bác muốn biết vì sao con lại đồng ý gả cho Minh Thành?”
“Chuyện này…” Hạ Thường Hi cắn môi. “Toàn bộ chuyện này là do Minh Thành tự quyết định, anh ấy không để con từ chối.”
“Vậy tại sao con không nói chia tay với thằng bé? Nếu con cứ tiếp tục ở bên cạnh Minh Thành, con sẽ chỉ càng khó chịu, không phải sao?”
“Con không thể chia tay Minh Thành ngay lúc này.”
Faun nhíu mày nhìn cô, bà không có ý bênh vực con trai, bà cũng là đang muốn tốt cho cô gái này, nhưng lại không hiểu đứa nhỏ này đang muốn làm gì.
“Bác gái, con xin lỗi vì đã lừa dối Minh Thành và Trịnh gia, nhưng con chắc chắn khi đến thời điểm thích hợp, con sẽ rời khỏi Minh Thành, tuyệt đối không để lại bất cứ vết thương nào cho anh ấy.”
Cô nói xong, Faun vẫn không nói gì, chỉ im lặng một lúc lâu. Bà suy tư, cảm thấy cô gái đối diện như có điều gì khổ tâm.
Cửa kéo đột nhiên mở ra, Trịnh Minh Thành bước vào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thường Hi, theo thói quen đưa tay ôm eo cô một cái.
“Que s'est-il passé?” (Có chuyện gì thế?)
“Non. Tout va bien?” (Không có gì. Công việc của con không sao chứ?) Faun thu lại vẻ mặt suy tư, nở nụ cười hiền dịu nhìn con trai.
“Non.” (Không có.) Hắn quay đầu nhìn Hạ Thường Hi. “Em với mẹ nói chuyện có hợp không?”
Hạ Thường Hi vừa trải qua một cuộc trò chuyện vô cùng nhạy cảm với Faun, vẫn còn chưa bình tĩnh được, chỉ có thể cười gượng gạo gật đầu.
Bữa ăn lại tiếp tục.
Đến gần 6 giờ chiều, Trịnh Minh Thành ôm eo Hạ Thường Hi đưa Faun lên xe riêng, được hắn điều phối tài xế thân cận của mình lái về khách sạn. Cho đến khi xe khuất dạng, hắn mới nắm tay cô trở về chiếc Bugatti Chiron màu đen quen thuộc.
“Mẹ có vẻ rất thích em đấy.” Trịnh Minh Thành vừa cười vừa nói, khuôn mặt tươi tắn khác thường.
“Thế sao…”
Hạ Thường Hi từ lúc nói chuyện riêng với Faun xong lại không còn tâm trạng để suy nghĩ chuyện khác. Gần hai thập kỉ sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người trong cuộc gặp gỡ đầu tiên đã nhìn thấu được cảm xúc của cô. Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa sắc xảo như vậy, làm thế nào mà Trịnh Lạc Khải lại có thể vứt bỏ như thế chứ?
“Nhưng mà, sao anh lại bất ngờ đưa bà ấy về đây? Chúng ta còn chưa đính hôn.”
“Có sao đâu, cũng chỉ là gặp mặt chào hỏi thôi mà, em vẫn còn hai người khác phải gặp nữa kìa.”
“Ai?”
Trịnh Minh Thành thích thú nhìn cô, cười: “Hai đứa em trai của anh.”
“Em trai?” Hạ Thường Hi nhíu mày. “Ý anh là Trịnh Minh Dực và Trịnh Minh Kiệt?”
“Đúng vậy.”
Trịnh gia sinh được ba người con trai, theo nhiều người nói đó là điều không tốt và luôn hối thúc Trịnh Lạc Khải tìm một đứa con gái. Nhưng thời điểm đứa con út được sinh ra không được mấy năm thì ông li hôn, sau đó khi cưới Âu Dương Kỳ, vì lo bà sợ đau nên ông chiều theo ý bà không sinh con nữa. Nhưng có vẻ như khác với lời đồn, Tập đoàn Trịnh Thác và Trịnh gia dường như chưa bao giờ bị loại khỏi top những doanh nghiệp lớn của cả nước, nếu có gì không ổn, thì chủ yếu đều là những scandal đời tư của những đứa con trai của Trịnh Lạc Khải mà ra.
Con trai trưởng Trịnh Minh Thành thì Hạ Thường Hi đã biết quá rõ, nhưng còn hai người còn lại dường như cô chưa bao giờ gặp mặt qua, cũng chỉ nghe được ít thông tin từ miệng của đám người Nhiếp Tiểu Nguyệt.
Con trai thứ Trịnh Minh Dực - ứng cử viên sáng giá thứ hai sau Trịnh Minh Thành cho chiếc ghế Chủ tịch tập đoàn Trịnh Thác. Nghe nói nếu như ví Trịnh Minh Thành là sư tử đen oai phong đầy uy quyền trên thương trường, thì Trịnh Minh Dực chính là loài báo đen thích ẩn mình, hành động mau lẹ không cho đối phương một giây phòng thủ. Anh ta là người khác biệt nhất trong ba vị thiếu gia, bởi vì từ trước đến nay, chưa có ai nhìn thấy anh ta ham mê nữ sắc, vì thế các cánh nhà báo thường viết về “giới tính lệch lạc” của nhị thiếu gia nhà họ Trịnh.
Con trai út Trịnh Minh Kiệt - người duy nhất chưa từng dính phải bất kì scandal nào, cũng là người ít xuất hiện trước báo chí và truyền thông nhất. Theo lời Nhiếp Tiểu Nguyệt nói, nghề nghiệp của anh ta vẫn đang là một bí ẩn, nhưng có nhiều người nói rằng tam thiếu gia nhà họ Trịnh đã chọn một cuộc đời bình thường, làm giáo viên ở một ngôi trường nào đó.
Vấn đề cốt lõi chính là, bọn họ còn chưa đính hôn, mà Trịnh Minh Thành đã đưa cô đi gặp gần hết cả gia đình hắn rồi, có phải có chút vội quá không?
“Minh Thành.” Hạ Thường Hi đột ngột gọi hắn.
“Thế nào?” Trịnh Minh Thành vẫn chăm chú nhìn đường, vẫn giữ nguyên thói quen một tay cầm lái, một tay nắm tay cô.
“Anh…” Hạ Thường Hi mím môi. “Anh thật sự không cảm thấy quyết định cưới tôi là quá vội vàng sao? Chúng ta ở bên nhau còn chưa đến một năm.”
“Hôn nhân chẳng phải chỉ cần tình yêu là đủ sao?” Hắn nhếch miệng, có chút châm chọc. “Còn chưa nói đến trong thế giới của chúng ta, hai chữ “hôn nhân” không bao giờ đi đôi với “tình yêu” cả.”
“Anh yêu tôi sao?” Cô lãnh đạm quay đầu nhìn hắn.
“Anh nghĩ em đã biết chuyện này rồi chứ?”
Đôi con ngươi Hạ Thường Hi vẫn giữ nguyên trên người Trịnh Minh Thành.
Tình yêu đối với cô là một loại xa xỉ. Cô cũng đã từng nghĩ như vậy khi gặp người đàn ông này lần đầu, một kẻ phong lưu đào hoa thì làm sao lại biết yêu chứ?
“Minh Thành, vậy anh nói xem tình yêu là gì? Làm thế nào mà anh biết bản thân đã yêu tôi?”
Trong im lặng, bàn tay nắm vô lăng của Trịnh Minh Thành siết chặt lại, hắn đột nhiên cảm giác người con gái bên cạnh hắn giờ phút này thật kì lạ, khiến ngực hắn dâng lên cảm giác nghẹt thở. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi sâu xa nói:
“Đối với anh, tình yêu chính là mặt còn lại của tình dục. Tình dục cần được thỏa mãn về thể xác, còn tình yêu cần được xoa dịu trong tâm hồn.” Nói đoạn, hắn vừa vặn giẫm phanh dừng đèn đỏ, quay đầu đối mặt với cô. “Khoảnh khắc hòa làm một cùng em, có thể yên ổn ôm em chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy em cười mà tâm trạng đột nhiên khá hơn, lúc đó anh biết mình đã yêu em.”
Trịnh Minh Thành nói xong, không hề ngần ngại cúi người khóa môi Hạ Thường Hi.
Đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe lại lăn bánh.
Hạ Thường Hi vô thức chạm lên đôi môi vẫn còn lưu luyến hương vị của người đàn ông.
Tình yêu và tình dục sao?
Cô chưa từng nghĩ đến việc xếp hai khái niệm này ngang hàng với nhau, bởi vì cô hiểu rõ tình dục, nhưng mù mờ trong tình yêu.
Nghĩ lại những lời Trịnh Minh Thành vừa nói, Hạ Thường Hi không tự chủ được mà nghĩ đến Sở Lập Thành và Lục Minh Viễn.
Đúng thật là cô luôn ngủ ngon trong lòng Sở Lập Thành, thể xác và tinh thần của cô luôn được anh xoa dịu. Nhưng còn người đàn ông như vầng thái dương kia dù luôn chiếm một vị trí cố định trong lòng cô lại chưa từng gần gũi với cô như vậy, giống như Mặt trời, sưởi ấm tim cô nhưng không bao giờ với đến được.
Yêu?
E là cả một đời của Hạ Thường Hi sẽ không bao giờ tìm ra được đáp án cho tình yêu của chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.