Sau Tết, nhịp sống lại trở về bình thường. Ngay vào ngày đầu tiên đi làm trở lại, bộ phận thiết kế liền tổ chức một cuộc họp, là cuộc họp gần áp chót để chuẩn bị bước vào khâu sản xuất. Hạ Thường Hi bắt đầu họp từ 8 giờ sáng, nhưng đến gần giờ ăn trưa vẫn chưa có ai được bước ra khỏi phòng. Phòng họp dành riêng cho bộ phận thiết kế vốn dĩ rất rộng, có thể nói là rộng nhất trong tất cả phòng họp của công ty, nhưng ngày hôm nay không gian phòng có vẻ như chật đi rất nhiều, bởi vì hiện tại bên trong phòng đang đặt toàn bộ thiết kế của bộ sưu tập sắp được ra mắt. Bộ sưu tập lần này đặt biệt dành cho tuần lễ tình nhân của trang sức đá quý Shen. Theo như thông lệ, cứ hằng năm vào ngày lễ Tình nhân 14 tháng 2 Shen sẽ hợp tác với một thương hiệu thời trang để tổ chức tuần lễ tình nhân, đây cũng chính là sự kiện lớn nhất trong năm của Shen. Ở Trung Quốc Shen là một trong những thương hiệu trang sức đá quý nổi tiếng nhất, vì vậy nếu được hợp tác với Shen, giá trị thương hiệu của nhãn hiệu đó ngay lập tức sẽ tăng vọt. Thế nên kể từ lúc tin tức Wonderland kí hợp đồng hợp tác với Shen được phát ra, vị trí của Wonderland liền được nâng cao không chỉ trong nước mà còn trên cả bảng xếp hạng quốc tế. Đây còn là bộ sưu tập có ý nghĩa quan trọng đối với riêng Hạ Thường Hi, vì đây là cơ hội ngàn năm có một để cô tiếp cận gần với Thẩm Thụy, chỉ cần cô thực hiện thành công mọi thứ lần này, chuyện về sau sẽ không cần lo lắng nữa. “Hạ tổng, cô xem phần ren ở đây, tôi nghĩ ta nên thay bằng loại ren chantilly, như thế thì khi người mẫu mặc vào dáng hình cơ thể bên ngoài sẽ mềm mại hơn.” Hạ Thường Hi đang chìm trong suy nghĩ riêng thì giọng nói của Ôn Tuấn Kiệt kéo cô trở về hiện thực. Cô xoay người nhìn về hướng anh ta chỉ, chăm chú suy xét. “Chantilly khá mỏng, nếu dùng ở phần thân dưới tôi cảm thấy nó có vẻ khá dung tục, nên dùng loại ren dày hơn thì sẽ tốt hơn, corded thế nào?” “Corded được trưng dùng khá nhiều trong bộ sưu tập lần này của chúng ta.” Hứa Hâm Kỳ nói, trên tay cầm một mẫu ren khác. “Tôi cảm thấy loại ren beaded này khá thích hợp, vì mẫu thiết kế này chủ yếu là vải trơn, beaded có hạt và sequin sẽ làm tiêu điểm mới.” “Đặt thử vào xem.” Hạ Thường Hi nói. Ôn Tuấn Kiệt gật đầu, cầm mẫu ren trên tay Hứa Hâm Kỳ ướm thử lên phần chân váy, sau đó quay đầu nhìn hai người: “Đúng là nhìn tốt hơn rất nhiều. Hạ tổng, cô nghĩ sao?” “Ừm.” Hạ Thường Hi khẽ gật đầu. “Vậy thay bằng loại ren beaded đi.” Tầm mắt cô lại di chuyển sang một mẫu thiết kế khác, ánh mắt không ngừng soi kĩ từng chi tiết. Đến một bộ váy đuôi cá trễ vai tay dài, Hạ Thường Hi đưa tay vuốt nhẹ lên ống tay áo, nhíu mày. “Tiểu Nguyệt.” “Tôi đây, Hạ tổng.” Nhiếp Tiểu Nguyệt đang ghi chú lại những chi tiết cần sửa, nghe thấy tên mình liền đến bên cạnh cô. “Hình như đây là sản phẩm do cô thiết kế?” “Đúng vậy, sau đó tôi có đưa cho Ôn Tuấn Kiệt sửa lại một chút.” “Ở trên bản phác thảo mẫu thiết kế rất tốt, nhưng đường may trên ống tay này bị lộ ra quá rõ, cô thấy không?” “Hừm…” Nhiếp Tiểu Nguyệt đưa tay lật ống tay áo xem thử, quả nhiên đường may bị lộ ra làm mất thẩm mỹ của bộ váy hơn hẳn. Đây không phải sai sót của người may, vì toàn bộ mẫu thiết kế phiên bản gốc đều phải do các nhà thiết kế tự tay mình làm ra, sau đó mới truyền đạt lại cho bộ phận sản xuất. Nhiếp Tiểu Nguyệt và Ôn Tuấn Kiệt đã thức thâu đêm để may từng đường chỉ, vì vậy không lí nào bọn họ lại sai sót, chỉ có thể là do mẫu thiết kế này khi được hoàn thành ở ngoài lại không như trên giấy. “Hay là tôi thêm chuỗi ngọc trai ở phía trên đường ống tay?” “Không được.” Hạ Thường Hi lắc đầu. “Đây là sản phẩm hợp tác với Shen, ngoại trừ đá quý của trang sức, chúng ta không nên thêm bất cứ chi tiết nào sử dụng đá quý trên sản phẩm.” “Vậy thì phải làm thế nào đây, không thể bỏ ống tay được, bộ váy sẽ trông rất thảm họa.” “Tiểu Mỹ.” Hạ Thường Hi gọi. Âu Dương Mỹ Mỹ ở phía bên kia bước đến, “vâng” một tiếng. “Cô xem nên làm thế nào với đường may này đây?” “Đường may sao?” Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn nhìn. “À, dễ thôi mà, thêm một mảnh vải xếp dập theo kiểu tay phồng hoặc uốn sóng là ổn.” “Được sao?” Nhiếp Tiểu Nguyệt hiếu kì. “Được chứ.” Âu Dương Mỹ Mỹ xoay người lấy một mẫu vải trắng, cầm kéo cắt vài đường, sau đó cầm kim cố định cố định mảnh vải lên một bên ống tay, chẳng qua mấy phút đã thành hình. “Thế này đã ổn chưa?” Hạ Thường Hi và Nhiếp Tiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn ống tay vừa được chỉnh sửa, cả hai khuôn mặt đều hiện rõ vẻ hài lòng. “Cô giỏi quá, quả nhiên là bàn tay phủ thủy của Wonderland, cái gì không tốt vào tay cô liền trở nên hoàn hảo.” “Qúa khen quá khen, chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.” Âu Dương Mỹ Mỹ xoa xoa tay, dương dương tự đắc. Nghe hai người kẻ tung người hứng, Hạ Thường Hi chỉ mỉm cười, lấy xấp giấy note viết vài lời ghi chú, sau đó xé một mảnh đưa cho Nhiếp Tiểu Nguyệt. “Sau khi tan họp cô chỉnh sửa lại ống tay nhé, hai ngày nữa chúng ta bắt đầu vào giai đoạn sản xuất rồi.” “Vâng, Hạ tổng.” Nhiếp Tiểu Nguyệt nhận lấy giấy note, kẹp vào sổ ghi chú của mình, tầm mắt vô tình nhìn thấy thứ ánh sáng lóe lên từ bàn tay Hạ Thường Hi, vội nói: “Khoan đã, Hạ tổng, tay của cô…” Lời của Nhiếp Tiểu Nguyệt thu hút sự chú ý của cả phòng, toàn bộ ánh mắt liền hướng về phía hai người. Nhiếp Tiểu Nguyệt cầm lấy tay cô, ngắm nghía, rồi lại reo lên: “Cô nhận lời cầu hôn của Sở đại ca rồi sao?” “Thật sao?” Âu Dương Mỹ Mỹ và Hứa Hâm Kỳ cùng ngạc nhiên. “Thật chứ, cô đeo nhẫn rồi à?” Ôn Tuấn Kiệt tươi cười bước đến. “Sở đại ca làm việc cũng thật mau lẹ đi.” Lạc Thiên Tử chỉ nhếch môi cười rồi nhạt nhòa nói. “Mọi người làm sao vậy?” Hạ Thường Hi vô thức đỏ mặt, rút bàn tay lại. “Là chiếc nhẫn bình thường tôi hay đeo thôi mà.” “Không phải nha. Chiếc nhẫn bình thường bản rất to, cô đeo lên cứ như bị người ta bắt trói vậy, chiếc nhẫn này bản nhỏ, hợp với cô hơn chiếc nhẫn cũ.” Nhiếp Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn nói. “Hơn nữa, cả phòng chúng tôi đều đã từng nhìn thấy bản mẫu của chiếc nhẫn cô đang đeo rồi.” Hạ Thường Hi nghe đến đây không khỏi bất ngờ, nhìn xung quanh. “Thật sao? Mọi người đều đã thấy?” “Đúng vậy Hạ tổng.” Hứa Hâm Kỳ gật đầu. “Chiếc nhẫn đó Sở đại ca đã nhân lúc cô không có ở đây đến nhờ chúng tôi chỉnh sửa, hại chúng tôi bị chậm tiến độ nên tôi ghi hận rất kĩ.” Sau đó Ôn Tuấn Kiệt tiếp lời: “Tôi và A Thiên bị anh ấy bắt tăng ca chỉ để giúp anh ấy vẽ bản thiết kế này, nên mấy lần cô gọi hỏi palette màu cho bộ sưu tập chúng tôi đương nhiên không nộp kịp, cô nhớ không?” Hạ Thường Hi ngẫm nghĩ, đúng là thời gian trước khi nghỉ Tết tiến độ công việc của bộ sưu tập lần này không năng suất như lần trước. Bộ phận thiết kế vào khoảng thời gian này luôn phải làm việc hết công suất, bọn họ tăng ca ở công ty thì cô cũng phải đem công việc về Phồn Hoa giải quyết, liên lạc chủ yếu qua điện thoại. Nhưng khi đến công đoạn chuẩn bị màu trang phục thì hai người đảm nhận là Ôn Tuấn Kiệt và Lạc Thiên Tử luôn trễ nải, cô cũng phải mấy lần phê bình, cuối cùng palette cũng được gửi kịp thời nhưng không nhanh chóng như cô đã dự tính trước đó. Hóa ra… “Nhưng Hạ tổng cô đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đóng vai trò phụ tá, còn lại bản mẫu hoàn toàn do một tay Sở đại ca thực hiện, toàn tâm toàn ý tặng cho cô.” Âu Dương Mỹ Mỹ cười cười. “Nhưng mà không nghĩ đến đại ca của chúng tôi nhanh tay như vậy, chỉ có mấy ngày nghỉ Tết đã dụ được cô đeo nhẫn.” “Xem Hạ tổng của chúng ta đỏ mặt như vậy, không chừng đã tính đến ngày làm lễ đính hôn luôn rồi.” Nhiếp Tiểu Nguyệt kê sát khuôn mặt lại gần Hạ Thường Hi, cười tít mắt. Bị cả phòng chọc ghẹo đương nhiên Hạ Thường Hi không khỏi ngại ngùng, hóa ra chuyện Sở Lập Thành có ý định cầu hôn cô những người này đều đã biết, cô gặp bọn họ thường xuyên vậy mà chẳng ai nói gì, cư nhiên đợi đến thời khắc này đem cô ra trêu chọc. Hạ Thường Hi thực chất lại là người nhỏ tuổi nhất, những người này bình thường kiêng nể chức vị của cô, chỉ cần có cơ hội liền tóm lấy cô đùa giỡn, nói không được mấy câu đã làm cô đỏ mặt. “Được rồi, mọi người tiếp tục công việc đi, tôi thấy Hạ tổng sắp ra quyết định trừ lương bộ phận thiết kế rồi đấy.” Lạc Thiên Tử mỉm cười, gõ gõ cây bút lên bàn.
Cả phòng thiết kế cười ồ lên, sau đó lại chọc ghẹo Hạ Thường Hi một chút rồi lại quay trở về công việc, thỉnh thoảng lại thêm một vài câu bông đùa. Đến tận khi giờ nghỉ trưa kết thúc, bọn họ mới họp xong. Hạ Thường Hi dặn dò bộ phận thiết kế một chút rồi mở cửa kính ra ngoài, tay thuận tiệnn mở điện thoại trong túi quần lên. Cô có thói quen chuyển điện thoại sang chế độ im lặng khi họp nên có rất nhiều tin nhắn và vài cuộc gọi nhỡ. Một vài tin nhắn là tin nhắn rác, số còn lại và toàn bộ cuộc gọi nhỡ đều đến từ một người. Cô đưa mắt lướt nhanh sơ lược vài câu tin nhắn, sau đó nhíu mày ấn phím gọi, chẳng qua mấy giây, đầu dây bên kia đã nhận. Cô vừa đạp giày cao gót đi đến khu vực thang máy vừa hỏi người bên kia: “Sao anh nói hai ngày nữa mới trở về?” “Bởi vì lịch trình thay đổi, nên anh về sớm một chút. Thế nào? Không thích à?” Giọng điệu Trịnh Minh Thành vẫn ngả ngớn như thường. “Hôm nay tôi sẽ ngủ lại ở công ty, phải tăng ca để kịp tiến độ.” “Không được, đã mấy ngày không ôm em rồi, anh không muốn đợi tiếp, tối nay về nhà với anh." “Anh nên nhớ càng kéo dài thời gian thì Wonderland sẽ càng hút thêm tiền đầu tư của Trịnh Thác các anh và cả những nhà đầu tư khác nữa, tôi không muốn vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc.” Hạ Thường Hi vừa bước vào thang máy, ấn số tầng cao nhất vừa nói, lại nghe thấy đầu dây bên kia nói tiếp: “Mới vừa nghỉ Tết xong, công ty nào lại biến thái đến mức ép nhân viên tăng ca ngay như vậy? Hay em lại giở trò gì đây?” “Tôi không có. Nhưng mà khoan đã, anh chẳng phải là tổng giám đốc Trịnh Thác sao? Sao lại rảnh rỗi ở đó như vậy?” “Đương nhiên là không rảnh, hơn 1000 nhân sự vẫn đang cần sự chăm sóc ân cần của anh, vì chúng sinh anh làm sao lại dám để bản thân rảnh rỗi? Nhưng hiện tại anh nhớ em sắp điên rồi, nếu anh điên thì ai chăm lo cho cấp dưới đây, nên bây giờ anh muốn được gặp em trước đã. Thế này, 1 tiếng nữa em xuống dưới công ty nhé.” “Cái gì?” Thang máy vừa vặn “ting” một tiếng rồi mở ra, Hạ Thường Hi bước ra ngoài thẳng tiến đến cửa phòng làm việc, mạnh tay mở cửa rồi đóng lại, tay chống lên eo đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới đường. “Đừng nói với tôi 1 tiếng nữa anh đến công ty tôi đấy.” “Ừm, sân bay đang kẹt xe, nếu không bây giờ anh đã ở đó chờ em rồi.” “Cái tên điên này…” Hạ Thường Hi buột miệng chửi một câu. “Hạ tiểu thư, anh nghe được em chửi anh đấy, cẩn thận cái miệng nhỏ của em.” Trịnh Minh Thành ở đầu dây bên kia cười khẽ. “Bây giờ em mau đi báo cho sếp của em đi, anh muốn khi dừng xe ở đó có thể thấy em ngay.” “Minh Thành, anh đừng giở tính trẻ con nữa, tôi không thể cứ bỏ ngang công việc mà đi với anh.” “Vậy em không cần xin phép nữa, đợi anh đến đó sẽ tìm tổng giám đốc của em ba mặt một lời.” “Anh…” “Thế nào? Anh bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy.” Hạ Thường Hi nghe thấy giọng hắn trở nên sắc lạnh, liền chần chừ. Cô cắn môi một lúc sau đó miễn cưỡng trả lời: “Được rồi, 1 tiếng nữa tôi sẽ ở dưới đợi anh.” “Ngoan lắm, thế mới là bạn gái của anh.” Trịnh Minh Thành lại trở về giọng điệu khó ưa. “Trên đường đi anh sẽ giải quyết một số chuyện riêng, em chỉ cần ngoan ngoãn sau 1 tiếng nữa xuất hiện ở đại sảnh là được, anh sẽ không đến trễ. Gặp sau nhé, nhóc con.” Trịnh Minh Thành cười lớn một cái, sau đó cúp máy. Điện thoại bị Hạ Thường Hi dùng lực đặt xuống bàn, cô xoay người lại nhìn xuống đường một lần nữa, đường ở đây không có kẹt xe, không chừng Trịnh Minh Thành còn có thể đến sớm hơn dự tính. Cô mím môi, lấy từ trong túi áo khoác đang móc trên giá một chiếc hộp rất nhỏ, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn Eternelle cô vẫn luôn đeo khi gặp Trịnh Minh Thành. Cô nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn kim cương của Sở Lập Thành thay vào chiếc hộp, ngược lại cầm lấy nhẫn của Trịnh Minh Thành đeo vào ngón tay, cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng. “Chỉ bằng một chiếc nhẫn, đã biến cô từ vợ sắp cưới của Sở Lập Thành sang hôn thê của Trịnh Minh Thành, đúng là nực cười.” Phong bất ngờ lên tiếng khiến Hạ Thường Hi không khỏi bất ngờ, cô quay đầu nhìn anh ngồi trên sofa, đang nhàn nhã tự rót cho mình một ly nước. “Đôi khi tôi nghĩ anh cứ như bóng ma xuất hiện như vậy sẽ có một ngày dọa tôi ngất đến chết.” “Nếu chết dễ dàng như vậy thì đâu có người phải tự sát.” Phong vô cảm trả lời. “Đêm nay cô vẫn sẽ ở lại Phồn Hoa sao?” “Lát nữa tôi sẽ nói với Minh Thành ở lại công ty tăng ca.” “Cô tránh mặt hắn?” “Một phần.” Cô xoa xoa huyệt thái dương. “Công việc bây giờ cũng rất nhiều, sắp đến ngày gia công rồi, nếu cứ trì trệ như vậy sẽ không kịp.” “Dù sao thì việc cô đi gặp riêng Trịnh Minh Thành cũng sẽ không tránh được dây dưa với hắn, cho dù không trở về Phồn Hoa cũng thế thôi.” “Hôm nay anh nói nhiều hơn mọi khi.” Hạ Thường Hi chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, tựa vào cửa sổ sát đất phía sau. “Sao lại đột nhiên quản tôi như vậy.” “Cô đã đeo nhẫn cầu hôn của Lập Thành rồi, cậu ta không quản được cô thì tôi sẽ thay cậu ta giữ vợ.” “Anh sẽ nói cho Thành biết?” Vẻ mặt cô hiện lên lo lắng. “Nếu không muốn tổn thương cậu ấy thì đừng liên lạc với tên họ Trịnh kia nữa.” “Phong, anh thừa biết tôi ở cạnh hắn vì cái gì mà.” “Vậy còn Lập Thành? Cô ở cạnh cậu ta vì cái gì?” Hạ Thường Hi nghe đến đây thì sững người, không thể nói nên lời, vẻ mặt như bị đông cứng nhìn Phong. “Cô có dám tự tin nói với tôi cô vì yêu nên mới ở cạnh Lập Thành không?” Phong lạnh lùng nói ra từng chữ, mỗi âm tiết như một con dao chĩa thẳng vào ngực Hạ Thường Hi, chỉ cần cô có một chút hành động hay lời nói nào không đúng, sẽ đồng loạt mạnh mẽ ghim chặt vào cô. Tình thế khó xử duy trì một lúc rất lâu, mãi mà vẫn không nghe được câu trả lời của Hạ Thường Hi, Phong đành nói tiếp: “Cho đến khi bộ sưu tập sắp tới của cô hoàn thành, chuyện của cô và Trịnh Minh Thành tôi có thể giữ kín, nhưng sau khi sự kiện này kết thúc, cô còn lén lút ở sau lưng Lập Thành làm chuyện không đứng đắn thì đừng trách tôi.” Lo lắng tạm thời tháo xuống, Hạ Thường Hi thở phào một hơi, sau đó mệt mỏi kéo ghế ra ngồi xuống. “Cảm ơn anh.” “Bỏ đi, đây không phải chuyện chính ngày hôm nay.” Phong cao ngạo đứng dậy, cúi người cầm tập tài liệu trên bàn trà đem đến để trước mặt Hạ Thường Hi. Một tập tài liệu không quá dày, có kẹp một túi đựng USB. Hạ Thường Hi ngước mắt nhìn Phong khó hiểu, sau đó đưa tay mở tập tài liệu ra. Cô quét qua vài dòng, sau đó ánh mắt sáng lên một tia thâm độc. “Một món quà nhỏ tôi tặng cô và Lập Thành dịp Tết, chắc là hai người sẽ thích lắm.” “Thành đã biết chưa?” Cô ngẩng đầu hỏi. “Vẫn chưa, sáng giờ không gặp được cậu ta, bây giờ chắc vẫn còn đang họp.” Hạ Thường Hi đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Tôi sắp phải đi chuẩn bị rồi, món quà này có lẽ không thể bàn với hai người ngay được, tối nay tôi ở lại đây, anh nói với Thành chờ tôi trở về.” “Được.” Phong gật đầu rồi xoay người, mở cửa phòng làm việc rời đi. Còn lại một mình Hạ Thường Hi trong phòng, cô chăm chăm nhìn tài liệu Phong vừa đưa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét hung ác, khóe môi cong lên lạnh lùng, giọng nói ngọt ngào trở nên thâm hiểm: “Thẩm Thụy, đã đến lúc ông phải trả nghiệp rồi.”
Cô nói câu đó xong, lại thu về vẻ mặt bình thường như không có gì xảy ra, từ tốn xếp tài liệu lại, thu dọn bàn làm việc một chút rồi đem gương ra trang điểm lại. Cô chỉ tô thêm một chút son rồi cất đi, đứng dậy lấy một sấp giấy tờ trên bàn cùng với túi xách và áo khoác đi ra ngoài. Bàn thư kí của Hạ Thường Hi đã tuyển được người mới, cô gái này là từ phòng thư kí của Chấn Phàm đưa lên, tên là Trương Vân Nhã. “Vân Nhã, tôi đi ra ngoài một lúc, cô kiểm tra lại giúp tôi tập tài liệu này rồi gửi xuống phòng thiết kế.” “Vâng Hạ tổng.” Trương Vân Nhã gập người nhận lấy tập tài liệu, trước khi để cô đi thì lại gọi. “Hạ tổng, lúc nãy Sở tổng trước khi đi họp có hỏi cô ở đâu, tôi đã bảo cô ở họp cùng bộ phận thiết kế, nếu lát nữa anh ấy tìm cô thì sao?” Hạ Thường Hi nghĩ nghĩ, sau đó lại nói: “Cô cứ nói là tôi đi gặp đối tác.” Sau đó cô xoay người bước đi về phía thang máy. *** Sở Lập Thành tổ chức họp với bộ phận tài chính từ sau giờ nghỉ trưa, chủ yếu bàn luận về nguồn vốn hiện có của Wonderland. Hầu như những người ở đây chỉ có khoảng 5 người biết mối liên hệ giữa Wonderland và Chấn Phàm, còn lại đều không biết gì. Cuộc họp này không quá căng thẳng, chỉ có từng người lên báo cáo rồi sau đó đợi Sở Lập Thành nhận xét một chút, rất nhanh đã xong. Như thường lệ, Sở Lập Thành là người cuối cùng rời khỏi phòng họp. Nhưng anh còn chưa đứng lên thì Phong đã bước vào. “Xong việc chưa?” Phong mặt không cảm xúc bước đến vị trí ngồi bên cạnh. “Tạm thời không bận, có việc gì sao?” Sở Lập Thành bận bịu từ lúc sáng, có chút mệt mỏi nới cà vạt ra, mở phăng hai cúc áo, dựa hẳn người vào lưng ghế. “Chuyện mà cậu nhờ tôi làm, mấy ngày Tết qua đã hoàn thành xong rồi.” Phong vừa nói xong, mi tâm Sở Lập Thành liền nhăn lại, ngồi trở lại nghiêm chỉnh. “Xong rồi?” “Ừm.” Phong đặt lên trước mặt anh một tập tài liệu. “An ninh ở đó rất chặt chẽ, nhưng chỉ chặt chẽ ở cổng ra vào, còn nội bộ thì lỏng lẻo quá mức.” “Cậu không đùa chứ? Shen là nơi nào mà lại có thể để an ninh lỏng lẻo?” “Tôi hay đùa với cậu lắm sao? Chỗ đó đúng là an ninh tốt hơn so với những nơi khác, nhưng đối với Innal năm xưa tôi từng biết thì không bằng một phân.” “Vậy cậu đã lấy được rồi?” “Toàn bộ đều nằm ở đây.” Phong vỗ vỗ lên tập tài liệu. Sở Lập Thành gật đầu, sau đó mở tập tài liệu. Ngay từ trang đầu tiên, đã được kẹp vào một bản sao hợp đồng. Là hợp đồng giữa hai bên A và B, trong đây ghi rõ, bên A là Thẩm Thụy, bên B là Hạ Quân Kiệt. Chỉ vừa đọc những dòng đầu, Sở Lập Thành liền nhướng mày thích thú. Nội dung bản hợp đồng không dài dòng, từng câu từng chữ đều đặt thẳng trọng tâm vào vấn đề chính, chia ra thành nhiều điều khoản nhỏ có lợi cho cả hai bên, xoay quanh hai nội dung chính: Bên A sẽ đầu tư nguồn vốn vào các dự án bất động sản mà bên B nhắm tới, qua đó tiết lộ tình hình đấu thầu dự án cho B. Ngược lại, bên B phải dùng toàn lực của mình để thu nguồn tài chính của bên A, sau đó gửi trả lại bên A như chi phí thu mua cổ phiếu. Bên A sẽ giúp bên B giữ được vị trí Tổng giám đốc bất động sản Innal. Ngược lại, bên B phải giúp bên A thắng các dự án đối đầu với trang sức đá quý Innal. Bản hợp đồng được kí kết vào 20 năm trước, người kí tên là Thẩm Thụy và Hạ Quân Kiệt. “Thích món quà tôi tặng cậu chứ?” Phong nhàn nhã ngồi xuống, nhìn Sở Lập Thành. “Cậu nói chuyện này cho Thường Hi biết chưa?” “Rồi, nhưng cô tiểu thư đó có việc phải ra ngoài, lát nữa sẽ trở về tăng ca.” “Ra ngoài? Cậu để cô ấy đi một mình?” Sở Lập Thành sốt sắng hỏi. “Không sao đâu, tôi đã cho vệ sĩ đi theo rồi.” Phong cười nhạt. “Cậu xem xong bản hợp đồng rồi chỉ hỏi thế thôi sao?” Sở Lập Thành đặt tài liệu lên bàn, rút một điếu thuốc ra châm lửa. “Việc Shen đứng đằng sau những dự án của Innal tôi đã từng nghi ngờ qua, nhưng không ngờ tới Thẩm Thụy không chỉ làm gián điệp cho Hạ Quân Kiệt, còn lôi kéo ông ta tiếp tay rửa tiền cho hắn.” Anh rít một hơi thuốc, chầm chậm nói: “Nhưng vì sao lại phải rửa tiền kia chứ?” “Cậu lật sang trang kế bên xem thử.” Phong nói xong, Sở Lập Thành liền đưa tay lật tài liệu, là một bản thống kê khác. “Đối với một tập đoàn trang sức đá quý mà nói thì việc nhập về các loại đá quý luôn phải thống kê rõ ràng chi tiết, nhưng lúc tôi tìm kiếm trong phòng làm việc của Thẩm Thụy, tôi phát hiện cứ cách 2 tháng, bọn họ sẽ nhập một lượng lớn thủy tinh về. Trước mắt tôi cảm thấy khá kì lạ, thủy tinh thường không được dùng nhiều trong ngành trang sức, mà càng kì lạ hơn là những lô thủy tinh đó sau đó lại được ghi chép lại để chuyển giao sang nhà máy xay xát ở ngoại ô.” “Nhà máy đó đứng tên bởi Thẩm Thụy?” Sở Lập Thành nhìn tài liệu, nhíu mày. “Đúng.” Phong gật đầu. “Bọn họ xử lí thủy tinh, sau đó lại đóng gói rồi chuyển nó trở về Shen, khá là cầu kì, vì dù Thẩm Thụy đứng tên nhưng thủ tục chuyển giao từ nhà máy trở về tập đoàn rất lằng nhằng không hề dễ, mà ông ta lại liên tục làm việc này suốt mấy chục năm qua. Sau đó thì không còn bất cứ tài liệu nào cho thấy lượng thủy tinh đó được xử lí thành trang sức.” Phong ngừng nói, nhưng mi tâm Sở Lập Thành vẫn không giãn ra. “Số thủy tinh đó đã biến mất.” Anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu thâm trầm. “Ông ta đã thay thế thành ma túy.” "Chính xác là như vậy." Bàn tay Sở Lập Thành không ngừng lật tài liệu, rất nhiều hồ sơ được Phong kẹp vào trong đó. “Đây là toàn bộ những người chịu trách nhiệm vận chuyển lượng hàng của ông ta, và cả những đối tác mà ông ta quen mặt. Còn về lượng hàng, thật trùng hợp là số tiền lời lại được chuyển vào số tài khoản của Hạ Quân Kiệt. Sau đó như thế nào thì cậu cũng hiểu rồi, Hạ Quân Kiệt tiếp tay rửa tiền cho Thẩm Thụy, giống như bản hợp đồng đã nói." “Cậu tìm được toàn bộ những thứ này ở Shen?” “Đúng vậy, lão già đó cất ở những chỗ khuất, lại còn để tứ tung, tìm đến đau cả mắt.” Sở Lập Thành lại đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi nữa, sau đó thâm trầm đóng tập tài liệu. “Vất vả cho cậu rồi.” “Đừng nói những lời sến súa dư thừa.” Phong nhắm mắt tịnh dưỡng. “Tiểu thư của cậu nhờ tôi nói lại tối nay khi tăng ca, cô ấy sẽ bàn lại vấn đề trong tập tài liệu này.” “Hiểu rồi.” Sở Lập Thành nói. Hai người không ai nói gì tiếp nữa, cứ thế duy trì không gian im lặng. Cho đến khi Sở Lập Thành hút hết một điếu thuốc, dập thuốc trên gạt tàn, Phong mới lạnh lùng mở lời: “Cậu biết những thứ này chưa đủ để dìm Hạ gia xuống, đúng chứ?” “Tôi biết.” Sở Lập Thành nén tiếng thở dài. "Nhưng tối hôm qua Thường Hi đã nói với tôi cách mà cô ấy định dùng để dìm Hạ gia xuống." "Nếu là bằng chứng cứ Hạ Hầu Quân đổi thuốc thì cậu nói cô ấy từ bỏ đi, không đủ mạnh." "Không phải." Sở Lập Thành cau mày. "Hình như hai người đã mâu thuẫn?" Sở Lập Thành nhắm mắt, mi tâm vẫn nhăn lại khó chịu như phiền não. "Tôi không muốn dùng cách thức của Thường Hi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]