Hạ Thường Hi đóng cửa phòng ăn lại mà tâm trạng vẫn không hề khá hơn lúc ở trong căn phòng ngột ngạt đó là bao. Bước chân cô nặng nề bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước sau đó vốc một nắm nước trong tay vỗ lên mặt. Cô nhìn mình trong gương, cảm giác bất lực tràn trề đến cùng cực. Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra sau đó đóng chặt lại một cách thô bạo. Cô còn chẳng kịp quay đầu nhìn đã bị một lực đạo kéo đến, môi bị ép chặt đau đớn, kéo theo mùi thuốc lá nồng nặc xông hết vào đường hô hấp làm cô khó thở, vô lực nhận lấy nụ hôn mạnh bạo đó. Sở Lập Thành ôm chặt khuôn mặt cô mà gặm cắn đôi môi nhỏ, cánh tay cô dù có cố đẩy anh ra thế nào cũng chẳng đẩy được. Anh ép cô vào tường, thuận thế mà lún sâu vào nụ hôn rực lửa hơn. Mãi một lúc sau, anh mới từ từ buông cô ra, tì trán mình vào trán cô thở một cách nặng nề trông vô cùng mệt mỏi. Giọng nói của anh trầm thấp buồn bã, từng chữ lọt vào tai cô: "Nói cho tôi biết là em và Trịnh Minh Thành chỉ đang diễn kịch đi." Lời nói của anh tràn đầy sự bất lực làm cô không khỏi đau lòng, cô cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình. "Hạ gia và Trịnh gia... bọn họ đã quyết định đầu tháng 8 sẽ làm lễ đính hôn..." Cô khó khăn nói. Từng câu từng chữ của cô phát ra giống như những mũi kim đâm vào tim Sở Lập Thành, bàn tay đặt trên tường của anh siết lại cơ hồ nhìn thấy luôn cả từng sợi gân. "Thành, anh đừng giận, tôi chắc chắn sẽ không đính hôn với Trịnh Minh Thành, cũng sẽ không bao giờ lấy hắn." Cô nhỏ giọng, đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh vuốt ve. "Hắn nói sẽ rút đầu tư nếu tôi không đính hôn với hắn, vậy nên tôi mới phải đồng ý kéo dài chuyện này để giữ chân hắn." "Em không hiểu." Anh ngẩng đầu cười khổ. "Hôn sự này chỉ có em xem nó là một trò chơi, còn với tôi và Trịnh Minh Thành, nó đồng nghĩa với việc em sắp trở thành người phụ nữ của hắn vĩnh viễn." "Thành, tôi và hắn không hề tồn tại thứ gọi tình yêu." "Em hiểu bao nhiêu về tình yêu chứ? Nếu em thật sự hiểu rõ tình yêu, vậy em hẳn phải biết hắn đã yêu em rồi." "Anh đừng vội đoán." "Tôi cũng yêu em, nên tôi hiểu hắn đang cảm thấy như thế nào với em, chỉ có em vẫn luôn mù quáng nghĩ rằng hắn xem em là đối tác là bạn tình." "Vậy tôi phải như thế nào đây? Trở lại căn phòng đó rồi nói tôi không muốn đính hôn nữa sao?" Sở Lập Thành giống như câm nín, không còn lời nào để nói với cô. Anh mím đôi môi mỏng, đôi mắt nóng rẫy nhưng lại tỏa hàn khí lạnh chết người ghim thẳng vào khuôn mặt của cô. Anh gạt tay cô đang để trên mặt mình, bàn tay to thô bạo chụp lấy mông cô, tay còn lại luồn qua eo kéo cô dính chặt vào người mình. "Em không biết tôi đang không vui như thế nào đâu? Tự tai mình nghe thấy em nói muốn đính hôn với người đàn ông khác, giống như đang tận mắt nhìn thấy em ở bên hắn ta vậy." "Buông tôi ra..." Hạ Thường Hi thoáng run rẩy trước bộ dạng đáng sợ của anh. "Đừng trở nên hung bạo như vậy, tôi biết anh không phải người như thế." "Vậy sao?" Anh lạnh lùng cau mày. "Trịnh Minh Thành thì như thế nào? Hắn có thô bạo ôm em giống như tôi hiện tại không?" Máu huyết trong người Sở Lập Thành sôi sục, anh di chuyển tay nâng một bên chân của cô lên bóp chặt lấy bắp đùi mềm mại. "Chỗ này thì sao, hả?" Bàn tay anh di chuyển một chút, như con rắn trườn vào giữa hai chân cô cách lớp jean dày ấn lên điểm nhạy cảm. "Nơi nay hắn cũng đã chạm rồi đúng không?" "Thành..." "Còn chỗ này thì sao? Hắn ngày nào cũng ở gần em, cơ thể em chắc đã không thể tiếp nhận người khác được nữa rồi đúng không?" Sở Lập Thành một tay để ở vùng nhạy cảm của cô, một tay để ở ngực cô nắn bóp thô bạo, đôi mắt đỏ ửng vô cùng đáng sợ. Đối mặt với cơn ghen của anh, Hạ Thường Hi vừa giận anh vừa thương anh. Cô biết mình phải đẩy anh ra, có khi còn nên cho anh một cái bạt tai như lần trước, nhưng lại không thể nào đẩy anh ra được, chỉ có thể để mặc cho anh tác quai tác quái trên người. "Tình cảm tôi dành cho em không bằng hắn sao?" Sở Lập Thành thu tay lại trở về ôm eo cô, mặt úp vào hõm vai cô gằn từng chữ. "Không lẽ trong mắt em... tôi thật sự chỉ là một tên quản gia không hơn không kém sao?" Mỗi từ anh nói ra đều rung động đến trái tim cô một cách mạnh mẽ, cô đưa tay ôm lấy bờ vai rộng của anh, giọng nói nhẹ nhàng như nước: "Tôi cũng không hiểu được chính mình nữa... Nhưng tôi biết, tôi có thể mất đi bất kì ai, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh, hãy tin tôi..." "Tôi luôn tin em." Anh hơi ngẩng đầu, giọng điệu trầm thấp nói bên tai cô. "Nhưng em liên tục làm tôi nghĩ rằng em muốn ngã vào vòng tay của người đàn ông khác, tôi không chấp nhận điều đó được." Cô lắc đầu: "Anh mới là người đàn ông duy nhất của tôi." Sau đó cô nâng khuôn mặt của anh lên, khiễn chân chủ động khóa đôi môi mỏng lại. Nụ hôn của cô không điên cuồng, không triền miên nhưng lại là loại thuốc phiện nguy hiểm nhất đối với Sở Lập Thành. Hương thơm của cô như cuốn lấy anh cùng chiếc lưỡi nhỏ đang giao nhau với lưỡi của anh. Anh siết chặt lấy eo cô, quấn quýt dây dưa với đôi môi của cô như thể thời gian đã ngừng lại. Không biết có phải vì đã lâu không ở cạnh anh hay không mà hôm nay Hạ Thường Hi vừa ôm lấy anh liền không thể buông ra được, cô đưa tay gấp rút mở hết hàng nút áo sơ mi của anh, ôm lấy ngực trần săn chắc ấm nóng chứa đầy mùi hương đã khiến cô ấm áp.
Cô giơ tay để anh cởi áo, ôm cổ anh để anh bế cô ngồi lên bệ rửa mặt, nụ hôn của hai người lại tiếp tục, đến mức môi cô đã sớm bị anh gặm mút mà sưng tấy. Bàn tay của anh bận rộn mở áo ngực của cô rồi vứt nó sang một bên, bàn tay to chụp lấy bầu ngực xoa nắn, vân vê hạt châu nhỏ để nó cứng lại, kích thích dục vọng trong người cô. Ngược lại bàn tay nhỏ của cô lại xộc thẳng vào quần của anh, mò mẫm vào trong quần lót của anh vuốt ve "người anh em" đã sớm cứng ngắc. "Hôm nay em gấp như vậy sao?" Anh rời khỏi môi cô, dùng đôi môi mỏng mân mê cần cồ thanh mảnh. "Để anh biết bản thân anh quan trọng với tôi như thế nào." Cô cười khẽ, thở hắt ra một hơi vì ngón tay hư hỏng của anh trên ngực mình. "Anh còn gấp hơn cả tôi." Sở Lập Thành chỉ nhếch môi cười không nói nữa, thu tay cởi sạch quần jean và cả quần lót cô, kéo khóa quần lôi cự vật ở dưới ra kề ngay "miệng dưới" của cô. "Em càng lúc càng hư, tôi còn chưa làm gì ở dưới mà đã ướt như vậy." "Nhẹ nhàng thôi..." Cô đột nhiên nói khẽ, nhìn thấy phân thân to lớn của anh đặt trước nơi tư mật nhỏ bé của mình làm cô có chút sợ. Anh nhìn biểu cảm của cô, không do dự mà đâm sâu vào, vừa nghe cô kêu lên vừa cười: "Đây cũng không phải là lần đầu chúng ta bên nhau." Bên trong cô co rút ngay sau khi tiếp nhận anh, tường thịt bên trong bao lấy cự vật to lớn, anh đâm sâu vào chạm đến điểm nhạy cảm của cô, hai người đồng loạt kêu lên dâm đãng. Anh thở ra thỏa mãn, còn cô rên rỉ vừa đau vừa vui thích. Đã lâu họ không va chạm xác thịt, nhưng có lẽ chỉ có cơ thể của đối phương mới khiến cả hai người đê mê như thế. Sở Lập Thành bắt đầu di chuyển, ngọn lửa ghen tuông khi nãy đã hóa thành ngọn lửa dục vọng xâm chiếm toàn bộ ý thức của anh, mặc dù cô đã yêu cầu anh nhẹ nhàng những anh lại là không kiềm chế được ra vào có chút thô bạo. "A... Thành... Chậm lại... A..." Hạ Thường Hi chống tay ở hai bên, ưỡn người ra sau đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của anh, bầu ngực rung lắc theo mỗi lần di chuyển khiến cô trở nên vô cùng dâm đãng cùng quyến rũ. "Có thích hơn lúc em ở cùng với hắn không?" Sở Lập Thành cúi đầu ngậm lấy đỉnh hoa mời gọi của cô, vừa luận động vừa kích thích phía trên của cô. "A... Có... Nhưng mà chậm lại... Tôi không chịu nổi..." Hạ Thường Hi thật sự yêu thích cảm giác làm tình với Sở Lập Thành hơn với Trịnh Minh Thành gấp nhiều lần. So với một người thích bạo lực và làm cô đau đớn, cô thích một người dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ như anh hơn. Đối với lời thỉnh cầu của cô, Sở Lập Thành dù không muốn nhưng vẫn cắn răng thả chậm tốc độ, muốn phóng thích bản thân cũng không phóng thích được. "Thường Hi..." Anh dịu dàng gọi tên cô. "Tôi yêu em... Thật sự rất yêu em..." Lời tỏ tình của anh cô đã từng nghe qua, khác với Trịnh Minh Thành, mỗi lần nghe thấy anh nói yêu cô tim cô đều bị trật một nhịp. Cô bật người dậy ôm lấy cổ anh, anh theo đà bế cô lên để cô bám lên người mình tạo thành một tư thế mới. Ở cái tư thế này, mỗi một cú thúc của anh đều chạm đến nơi sâu nhất của cô làm đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể vô lực kiềm chế tiếng rên rỉ nhỏ đi một chút. "Thành... Nhanh lên... Tôi rời đi quá lâu rồi..." Cô thở hổn hển bên cổ anh mà nỉ non. Ở lại lâu thêm nữa cô sợ sẽ có người ra ngoài tìm mình mất, nhất là Trịnh Minh Thành. "Được, chúng ta cùng làm nhanh lên một chút." Anh cười khẽ. Động tác của anh càng lúc càng nhanh theo ý nguyện của cô, làm tiếng kêu của cô càng trở nên dồn dập, cô cắn lấy cổ anh đến rướm máu, nhưng đối với anh cơn đau đó chỉ như kiến cắn, bởi cảm giác hòa hợp với cô đã sớm khiến đầu óc anh mụ mị rồi. Dù đã "làm" nhanh, nhưng cũng mất một lúc sau với hai tư thế khác thì Sở Lập Thành mới có thể trút hết tinh dịch của mình lên bụng cô. Anh để cô ngồi trên nắp bồn vệ sinh, lấy giấy sạch lau chùi cho cô cẩn thận, ôn nhu mặc đồ lại cho cô. Hai chân Hạ Thường Hi đau nhức nhưng cô vẫn phải cắn răng đứng dậy, nhìn vào gương chỉnh trang lại khuôn mặt. Trước khi mở cửa cô còn quay lại nhìn anh. "Hôm nay chắc là Trịnh Minh Thành sẽ đưa tôi về..." "Ừm." Anh gật đầu, trong lòng có chút khó chịu. "Tôi sẽ để sẵn thuốc giảm đau vào túi của em." Bây giờ cô thật sự muốn trốn đi cùng anh trở về Phượng Hoàng Đỏ, nhưng cuối cùng vẫn là không thể, chỉ đành xoay người mở cửa nhà vệ sinh rời đi, một lát sau, anh cũng mở cửa đi khỏi. *** Lúc Trịnh gia chào tạm biệt rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ là gần 9 giờ tối. Vợ chồng Trịnh Lạc Khải ngồi trên xe rời đi một phía, còn Trịnh Minh Thành và Hạ Thường Hi thì ngồi xe của cô trở về Phồn Hoa. Hắn ngồi ở vị trí lái, ấn nút mở mui xe của cô, gió đêm mát lạnh thổi qua người làm mùi bạc hà của hắn bao quanh lấy cô. "Em có gì muốn nói không?" Hắn liếc nhìn cô. Hạ Thường Hi quay sang phía cửa xe nhìn cảnh vật xung quanh lần lượt lướt qua mình, nhàn nhạt trả lời: "Mọi thứ diễn ra theo ý của anh rồi, tôi còn gì để nói chứ?" Cô nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: "Đóng mui xe lại đi, phóng viên chụp được tôi với anh thì rắc rối lắm."
"Chụp được thì có sao? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ công bố mối quan hệ này." Hắn cười tươi như một hoa, khoái chí nhìn góc nghiêng của cô. "Em muốn lễ đính hôn diễn ra ở đâu? Trong nhà? Sân vườn? Hay ở biển?" Điệu bộ của hắn làm Hạ Thường Hi vô cùng khó chịu, cô đảo mắt chẳng muốn nhìn khuôn mặt khó ưa đó, tầm mắt dán vào khung cảnh bên ngoài. "Em đang giận anh sao?" Trịnh Minh Thành ngả ngớn châm chọc. "Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Trịnh, là Tổng giám đốc của Trịnh Thác, anh dùng cách hèn hạ như vậy để buộc tôi đính hôn với anh anh không cảm thấy tự nhục nhã cho bản thân sao?" "Đúng là cách này không được đường hoàng cho lắm, nhưng đây là phương án hiệu quả nhất." Hắn thong dong đánh tay lái, vẻ mặt ôn hòa khác lạ, sau đó chợt liếc nhìn bên mặt cô. "Hay em muốn anh dùng vũ lực?" "Vũ lực?" Cô không quay đầu nhưng vẫn nhíu mày hỏi lại. "Anh đã nghĩ đến cách này đầu tiên: nhân lúc em ngủ trói em lại, ngắt toàn bộ mạng trong nhà, sau đó bức em phải đính hôn với anh. Nhưng anh nghĩ lại rồi, cách này sẽ làm hình tượng bạn trai ấm áp của anh sụp đổ, lại còn khiến em đau, anh chỉ muốn làm em đau khi làm tình với anh thôi." Lần này Hạ Thường Hi mới chịu cau mày quay đầu nhìn hắn, trong ánh nhìn còn có sự khinh bỉ khó chịu, nhưng đối với ánh mắt của cô, hắn chỉ cười khẽ rồi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đùi cô. Hắn một tay cầm lái, một tay nắm chặt tay cô để bên miệng giữ thật lâu. Hạ Thường Hi để mặc hắn hôn tay mình, chỉ nhìn hắn một lúc rồi lại quay về phía trước. "Sắp tới anh phải sang Pháp thăm mẹ vài ngày, em ở nhà một mình được chứ?" "Ở nhà chẳng phải còn có Tiểu Liên sao? Anh lo cái gì?" "Tiểu Liên mỗi ngày lau dọn nhà cửa đã hết một ngày, thời gian đâu đi chơi với em?" "Anh lo lắng chuyện gì vậy? Đây đâu phải ngày đầu tiên anh đi không về?" "Những lần trước anh chỉ không về nhà một đêm, hiện tại là đến tận mấy ngày, không giống nhau. Em không cảm thấy nhớ anh sao?" "Nhớ anh?" Hạ Thường Hi lên giọng, quay sang nhìn Trịnh Minh Thành. "Ừm." Hắn cười, tiếp tục miết môi lên mu bàn tay cô. "Nghĩ tới chuyện xa em mấy ngày, anh đã cảm thấy không chịu nổi rồi." Cô thoáng nổi da gà, không thể chịu được cái dáng vẻ sến súa này của hắn. Cô muốn rút tay lại, nhưng nghĩ đến hậu quả không lường trước được của hành động này, đành để yên cho hắn cầm lấy mãi. "Ở nhà nhớ phải ngoan, anh để thẻ sẵn ở trong ngăn kéo đầu tiên bàn trang điểm của em rồi, muốn đi mua sắm đi chơi thì cứ lấy thẻ của anh xài." Trịnh Minh Thành đặt tay cô trở lại trên đùi, sau đó kéo cần gạt dừng đèn đỏ, rồi lại nắm tay cô lần nữa, quay đầu dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô. "Nhớ rủ Tiểu Liên đi cùng, nói cô ấy đưa thêm vệ sĩ đi nữa, vừa xách đồ vừa bảo vệ cho em." "Anh tin tưởng Tiểu Liên nhiều như vậy sao?" Hạ Thường Hi cũng nhìn hắn, tò mò. "Cô ấy rất đáng tin cậy." Hắn trả lời ngắn gọn. "Vậy sao?" Cô nhướng mày nghi ngờ, tiếp tục hỏi. "Một cô gái giúp việc trong nhà lại khiến anh tin cậy như thế, giống như anh và cô ấy còn có một loại cảm xúc đăc biệt khác giành cho nhau vậy. Hai người gắn bó với nhau rất lâu rồi sao?" Đáy mắt Trịnh Minh Thành đang nhìn Hạ Thường Hi bất giác lay động, cảm giác chột dạ làm hắn khẽ mím môi. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại trở về trạng thái bình thường, khóe môi cong lên dịu dàng: "Cảm xúc gì chứ? Tiểu Liên là do anh giúp đỡ từ lúc còn ở trại mồ côi, cô ấy mang ơn anh, nên đương nhiên sẽ trung thành với anh rồi. Em đang ghen sao?" "Không có." Cô thu tầm mắt, nhìn về phía trước. "Không sao, ghen là tốt, có người bạn trai tuyệt vời như anh đúng là cần phải giữ kĩ." Trịnh Minh Thành kiêu ngạo nói, xoay chuyển chủ đề. "Nhưng em cũng không cần phải ghen, từ lúc em ở bên cạnh anh đã tự học cách giữ mình rồi, ngoài em ra không ai chạm được đến anh cả." Hạ Thường Hi nhún vai, phớt lờ thành ý của người đàn ông: "Sao cũng được, cơ thể của anh làm sao tôi quản được." Trịnh Minh Thành chỉ cười ra tiếng một cái rồi lại đạp ga chạy đi. Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì xe đã dừng lại trước Phồn Hoa. Bọn họ bước vào trong nhà, đến mãi gần sáng, ngọn đèn cuối cùng mới tắt. Trịnh Minh Thành vốn dĩ muốn đưa Hạ Thường Hi cùng đến Pháp, nhưng cô từ chối, vì vậy hắn đành xách hành lí lên máy bay một mình. Nhưng hắn không biết, cũng trong chiều hôm đó, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành cũng cầm vé máy bay đi đến châu Âu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]