Chương trước
Chương sau
Nổi giận với Trịnh Minh Thành và bỏ đi là một quyết định vô cùng liều lĩnh của Hạ Thường Hi. Lúc rời khỏi Phồn Hoa lí trí của cô đang bị lửa giận xâm chiếm, mãi đến khi chạy xe, gió tạt vào mặt làm nguội đi cơn giận cô mới cảm thấy hành động của mình đã quá nóng vội rồi. Sao cô lại có thể quên mất Trịnh Minh Thành là nhà đầu tư lớn nhất của cả công ty chứ?
Khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, chiếc mô tô phía sau vẫn luôn đi theo cô. Cô bật đèn tín hiệu, rẽ về hướng dẫn ra quốc lộ, sau đó dừng xe lại ở một quãng vắng chỉ mênh mông một bãi lau sậy.
Phong bước xuống mô tô, cởi nón bảo hiểm rồi bước đến bên chỗ ghế lái nhìn Hạ Thường Hi. “Cô tới tuổi nổi loạn đấy à?”
Cô không trả lời anh, sắc mặt điềm tĩnh như mặt hồ lặng lẽ. Gió thổi tới lùa qua tóc cô tung bay phía sau, cô đưa tay vuốt tóc, ánh mắt xa xăm khó hiểu.
Có lẽ cô nên quay xe trở về Phồn Hoa rồi làm lành với hắn, nhưng đó rõ ràng không phải phong cách của cô.
Phong đưa tay vào trong xe mở khóa, sau đó thu tay mở cửa xe ở vị trí ghế lái. Anh nhìn chằm chằm cô một cách kì lạ, nhìn mãi cũng không thấy cô có hành động gì, anh đành đưa tay kéo cô ra khỏi xe.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Thường Hi nhíu mày.
Cô bị kéo ra khỏi xe, đứng ngây người nhìn anh trở lại chiếc mô tô sau đó lại tiến đến trước mặt cô, trong tay là hai chai rượu vodka mini. Anh khui nắp, đưa một chai cho cô.
“Uống rượu vào giờ này?” Cô đưa tay nhận lấy chai rượu, hoài nghi.
“Gió buổi trưa cũng không ấm đâu.”
Hạ Thường Hi hơi giương mắt lên nhìn anh, sắc mặt anh cũng không khác mọi khi là bao, đúng là so với lúc đầu gặp anh đã thân thiện hơn trước, nhưng cái lạnh rét trong biểu cảm vẫn không hề thay đổi.
Hai người bọn họ dựa người vào nắp capo, mỗi người một chai rượu vừa uống rượu vừa nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió lùa qua tóc mang theo hơi xuân mát lạnh.
Uống đến hơn nửa chai rượu, Hạ Thường Hi đột nhiên lên tiếng: “Phong, có phải tôi sai rồi không?”
Phong không trả lời cô, chỉ im lặng quay sang nhìn cô, chờ cô nói tiếp:
“Đáng lẽ tôi không nên cãi lại Trịnh Minh Thành, lỡ như hắn để bụng, bao nhiêu công sức của tôi liền đổ sông đổ biển.”
“Thì ra cô cũng có lúc nhìn mặt người khác mà sống.” Phong nhạt nhòa trả lời. “Tôi còn nghĩ cô muốn nói mình sai vì đã tìm đến Trịnh Minh Thành.”
“Chuyện đó là sai sao?”
“Tôi không biết cô bắt đầu với hắn như thế nào, nhưng dưới góc nhìn của tôi, dù cho hắn có gọi cô bằng hai tiếng “bạn gái” thì tên họ Trịnh đó chẳng qua cũng chỉ là kim chủ của cô mà thôi.”
Kim chủ?
Cô đã từng nghe bạn học trong lớp nhắc đến hai chữ này, bọn họ hay bàn tán về cô minh tinh này được kim chủ bao nuôi, ngôi sao nữ kia nhờ một vị đại gia nào đó mà nổi tiếng.
Phong dùng từ như thế này rất đúng.
“Có phải anh cũng cảm thấy tôi rất dơ bẩn không?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên nụ cười khổ.
"Ừm.” Phong không ngần ngại mà trả lời thẳng thắn. “Đôi khi tôi không hiểu vì sao Lập Thành cứ phải một mực muốn ở bên cô.”
“Tôi cũng rất muốn đẩy anh ấy ra xa khỏi mình, nhưng mà…” Hạ Thường Hi nghĩ đến anh, lòng lại trùng xuống không thể nói hết câu. “… anh biết chuyện Hạ Thiên Hoa cho người đến cưỡng bức tôi chứ?”
“Ở Shangri-La? Lúc đó tôi ở lại bệnh viện cùng cô không phải sao?”
Cô cúi đầu cười nhạt, nụ cười hiện lên vẻ khổ sở khó thấy.
“Không phải.” Cô lắc đầu. “Xem ra không phải chuyện gì Thành cũng kể cho anh nghe. Hôm đó… là ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi, tôi nhận được tin nhắn của Minh Viễn, anh ấy là người rất đặc biệt với tôi, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh sẽ đến gặp tôi với một món quà nhỏ trên tay, cứ nghĩ đến nụ cười của anh ấy, cô đơn suốt 18 năm trời cũng tự nhiên biến mất.”
Phong chăm chú nhìn Hạ Thường Hi, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng vô thức hóa dịu dàng. Một cơn gió nhẹ bay qua, mái tóc xõa dài của cô cũng khẽ tung bay, khiến cô như đang trở lại với hình dáng của đúng độ tuổi của mình.
“Hóa ra là Hạ Thiên Hoa dùng điện thoại của Minh Viễn lừa tôi, tôi thế mà quên mất anh ấy là bạn trai của cô ta.” Cô đột nhiên cười ra từng tiếng thê lương. “Anh không biết đâu… Cái nơi đó vừa hôi thối vừa bẩn thỉu, tôi bị chúng bịt kín mắt, ngay cả tay chân cũng bị trói không thể cử động. Đám đàn ông đó từng người từng người đè lên người tôi… cơ thể tôi giống như thứ đồ vật công cộng của chúng, mặc cho chúng tự do phát tiết lên…”
Phong vẫn luôn trầm ngâm nhìn cô, nén tiếng thở dài vào trong cổ họng, có lẽ chai rượu trong tay cô đã phơi bày hết tâm hồn mỏng manh của mình ra ngoài rồi.
Nước mắt nơi khóe mắt cô nặng trịch rơi xuống hai bên má thành dòng, giọng nói cũng tự nhiên mà trở nên nghẹn ngào:
“Tôi cứ nghĩ mình sắp chết rồi, mà có khi chết cũng tốt, có thể gặp được ba mẹ, cũng không cần phải sống tiếp những ngày tháng nhạt nhẽo kia nữa… Nhưng mà…” Cô ngưng lại, hít một hơi sâu. “Cái khoảnh khắc Thành tìm thấy tôi, lúc dải băng trên mắt tôi được tháo ra, cảm giác như tôi được anh ấy hồi sinh lại một lần nữa, anh biết cảm giác đó không? Sau đó anh ấy ôm tôi, trái tim tôi từ lúc đó đã vĩnh viễn không thể rời xa anh ấy được nữa rồi…”
“Cô thích Lập Thành sao?”
“Anh nghĩ vậy sao?” Hạ Thường Hi đưa tay quệt đi nước mắt bên má, uống một ngụm rượu lớn.
“Tôi chỉ hỏi thôi. Xung quanh cô có rất nhiều đàn ông không phải sao? Lập Thành nói với tôi cô còn có Hạ Thiên Vũ và tên thiếu gia nhà họ Lương, phải không?”
“Thành nói vậy thật à?” Cô cười. “Anh ấy nói chuyện này cho anh làm gì?”
“Đàn ông tâm sự với nhau cũng không khác với phụ nữ các cô lắm đâu.” Anh cũng quay sang nhìn cô cười nhẹ. “Nhất là Lập Thành, tên đó không có bạn bè, nên chỉ chờ tôi rãnh liền lôi tôi đi uống rượu, bắt tôi nghe anh ta lải nhải chuyện phiền muộn của cô.”
“Anh rãnh lúc nào?” Hạ Thường Hi hiếu kì, anh lúc nào cũng túc trực cạnh cô, lấy đâu ra thời gian để đi uống rượu?
“Lúc Trịnh Minh Thành ở với cô.”
“Tại sao lại là lúc đó?”
“Vậy cô nghĩ xem tại sao tôi phải ở lại ăn cẩu lương của hai người?” Anh nhướng mày. “Hơn nữa, tôi tin Trịnh Minh Thành, hắn sẽ không làm hại cô.”
“Vậy… anh nói chuyện phiền muộn của tôi là như thế nào?” Cô nhẹ giọng hỏi anh, vừa là vì muốn thỏa mãn sự hiếu kì, vừa là vì thật sự muốn hiểu thứ tình cảm của Sở Lập Thành đối với cô ngọt đắng ra sao.
“Nên nói là Lập Thành phiền muộn về cô.” Phong uống cạn chai rượu trong tay, ánh mắt hướng về phía xa xăm. “Cậu ta cứ uống rượu vào là lại nói chuyện của cô, thậm chí lúc say mèm muốn bất tỉnh cũng lẩm bẩm tên cô. Tên này xem ra bị cô làm cho u mê rồi, yêu cô đến mức ghen bóng ghen gió, lúc say xỉn lại giở chứng nào là đòi đi bắn chết Trịnh Minh Thành, nào là muốn quẳng tên Minh Viễn gì đó đi nơi khác để cô không phải nhìn thấy hắn nữa. Cậu ta nói vì cô mà đứng lên quyết dẫm nát Hạ gia và Thẩm gia, đòi cắt máu thề nguyền sau khi cô hoàn thành kế hoạch sẽ bắt cô lại, vùng lên đòi dân chủ làm trụ cột gia đình.”
Nghe đến đây, Hạ Thường Hi không khỏi phì cười, hóa ra Sở Lập Thành mà cô biết cũng có lúc ấm ức muốn biểu tình như vậy.
“Nhưng tôi vẫn luôn khuyên cậu ta từ bỏ cô.”
Nụ cười của cô phút chốc tắt ngấm, có chút bần thần quay sang nhìn Phong.
“Cô vốn dĩ đã biết Lập Thành yêu cô, nhưng vẫn qua lại với Trịnh Minh Thành, vẫn tiếp tục phát sinh quan hệ với cậu ấy, thậm chí còn mập mờ không rõ với những người khác, người như cô không xứng với tình cảm của cậu ta.”
Hạ Thường Hi chạnh lòng. Không phải vì Phong không ủng hộ Sở Lập Thành theo đuổi cô, mà vì lời Phong nói cũng chính là những điều mà cô canh cánh bấy lâu nay.
Cô biết bản thân không được qua lại với Trịnh Minh Thành, nhưng vì muốn giữ chân hắn để chấn hưng Wonderland, cô vẫn làm.

Cô biết mình không nên thân thiết với Hạ Thiên Vũ, nhưng vì muốn moi móc bí mật để đánh đổ Hạ gia, cô vẫn mặt dày giả tạo liên lạc với anh.
Cô biết tình cảm của mình đối với Lục Minh Viễn là vô vọng, nhưng chỉ vì một nụ cười của anh và những rung động đầu đời của trẻ con, cô vẫn vô thức mà mê đắm người con trai đó.
Ngoại trừ Lương Trạch Đệ, mối quan hệ với những người đàn ông kia đều là do sự ích kỉ của cô mà ra.
Còn Sở Lập Thành?
Phát sinh quan hệ với anh là điều cô không kiềm chế được, mỗi lần nhìn thấy những say mê và chân thành trong mắt anh, cơ thể cô liền vô lực mặc cho anh tùy ý động chạm. Hoặc có lẽ chính một phần trong tim cô đã sớm bị anh nắm lấy rồi…
“Lập Thành yêu cô là thật, Trịnh Minh Thành yêu cô cũng là thật, chỉ có tình cảm của cô là khó đoán, đó chính là những gì mà tôi nhìn thấy ở cô, Hạ Thường Hi.”
“Làm sao anh biết bọn họ yêu tôi chứ? Anh đâu phải bọn họ.”
“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Tình cảm của hai người họ đủ lớn để tôi nhìn ra được bọn họ đặt cô ở trong lòng nhiều như thế nào.”
Hạ Thường Hi lại cúi đầu ngẩn ngơ, vài giây sau lại quay sang cười nhạt: “Đúng là chỉ có Thành mới có thể khiến anh nói nhiều như vậy.”
“Lập Thành là người bạn duy nhất của tôi.” Anh hắng giọng. “Vậy nên nếu cô không thể ở cạnh cậu ấy, thì đừng gieo rắc thêm hy vọng gì cho cậu ấy nữa.”
“Anh ghét tôi lắm nhỉ?” Cô bâng quơ hỏi.
“Không ghét cũng không thích.”
Hạ Thường Hi quay đầu đi không nói gì nữa, Phong cũng im lặng.
Cô liếc nhìn chai rượu đã gần cạn, không ngần ngại ngửa đầu uống sạch, trong đầu cứ vang lên văng vẳng lời của Phong nói với mình. Cô cũng rất muốn chấm dứt những mối quan hệ rối rắm này, rất muốn cùng Sở Lập Thành bỏ đi biệt xứ, nhưng nghĩ đến ba mẹ, cô lại không thể rời đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại rối bời, cô đứng dậy, quay sang nói với Phong: “Về thôi.”
“Cô vào xe nghỉ một chút đi, vừa uống rượu không được lái xe, tôi sẽ ở đây với cô.”
Hạ Thường Hi nhìn Phong một lúc, đúng là cô đang rất mệt, hơi men bao lấy người cô làm mí mắt cô nặng trĩu, cô khẽ gật đầu rồi mở cửa sau xe nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi cô nằm xuống băng ghế xong, Phong mới lặng lẽ dúi túi sưởi vào tay cô, không đợi cô mở mắt đã đóng cửa xe quay đi chỗ khác. Anh ngồi ngang trên yên mô tô, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi vô định.
Đột nhiên trong đầu anh lại nhớ đến một buổi tối nọ trong quán bar, Sở Lập Thành khi đó đã say bí tỉ gục đầu bên quầy bar, anh định tiến đến muốn dìu tên đó ra xe, vô tình lại nghe thấy người đàn ông lẩm bẩm: “Tiểu Hi… Anh nhớ em…”
Phải chứng kiến người mình yêu mặn nồng bên cạnh người khác, người đàn ông nào lại có thể chịu đựng được điều đó chứ?
Anh thật sự không thể hiểu nổi: Lập Thành, rốt cuộc tại sao cậu lại cố chấp yêu Hạ Thường Hi nhiều như vậy?
***
6 giờ chiều là thời gian chuẩn bị cơm tối của Hạ gia. Hạ Thường Hi trở về trong cái nhìn khinh bỉ, theo lời Lệ Phương nói, là do cô không biết thân biết phận mà đến xế chiều mới về nhà mừng tuổi người lớn nên cô không được phép ở lại dùng cơm. Vốn dĩ cô đã định đi rồi, nhưng vẫn là Hạ Hầu Quân một mực giữ cô lại.
Hôm nay không có Lục Minh Viễn, chỉ có người nhà họ Hạ yên vị trên bàn cơm. Giữa lúc bọn họ vừa ngồi xuống thì tiếng chuông cửa trùng hợp vang lên.
“Ai lại đến vào giờ này chứ?” Lệ Phương cau mày ra hiệu cho quản gia Lí ra cổng.
“Chắc là Tiểu Viễn đến thăm.” Hạ Quân Kiệt bâng quơ buông lời.
Không lâu sau, quản gia Lí đã trở lại mang theo điệu bộ gấp gáp.
“Lão gia… Là gia đình Trịnh tiên sinh đến ạ…”
“Cái gì?” Hạ Hầu Quân ngạc nhiên, vô thức liếc mắt sang phía Hạ Thường Hi.
Mà cô ngay lúc này cũng không giấu được bất ngờ trong ánh mắt, biểu cảm đông cứng lại, nhưng cũng không khó coi bằng khuôn mặt Sở Lập Thành cách đó không xa.
“Mời bọn họ đến phòng khách đi.” Hạ Hầu Quân vịnh tay lên tay ghế đứng dậy, từ tốn bước đi.
Ông đã đứng lên, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ những người còn lại, bao gồm luôn cả Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành phải theo sau, tiếp đón Trịnh gia.
Ngoài phòng khách, Trịnh Lạc Khải chắp tay sau hông mỉm cười từ tốn, bên cạnh đương nhiên là Âu Dương Kỳ và Trịnh Minh Thành phía sau.
“Chủ tịch Hạ.” Trịnh Lạc Khải cung kính tiến đến bắt tay với Hạ Hầu Quân. “Chúng tôi đến có phần đột ngột, mong Hạ gia thứ lỗi.” Sau đó lại phất tay cho vệ sĩ mang ba hộp quà to vào. “Đây là chút quà đầu năm, hy vọng mọi người sẽ thích.”
“Chủ tịch Trịnh không cần khách sáo, vừa hay cơm tối đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng nhau dùng bữa rồi lại nói tiếp được chứ?”
“Vậy thì chúng tôi xin làm phiền các vị rồi.” Trịnh Lạc Khải không từ chối, cười tươi sóng vai với Âu Dường Kỳ đi theo Hạ Hầu Quân.
Người làm nhanh chóng chuẩn bị phòng ăn lớn vốn dùng để thết đãi khách đến thăm, hai gia đình họ cùng ngồi vào bàn, từng đĩa thức ăn nhanh chóng được mang lên. Đây vốn là một bữa cơm bất ngờ, nhưng không nghĩ đến lại diễn ra một cách tự nhiên và nhanh chóng giống như đã hẹn trước như vậy.
Âu Dương Kỳ vẫn luôn là người nói năng cẩn trọng nhất, lịch sự nói ra những lời hay ý đẹp chúc mừng năm mới Hạ gia, Lệ Phương cũng tinh ý phối hợp, làm cho không khí giữa hai nhà trở nên hòa hợp hẳn.
“Trịnh gia chúng tôi đến đường đột như thế này, cốt cũng là vì muốn gặp mặt chủ tịch Hạ để nói chuyện về Hạ tiểu thư.” Trịnh Lạc Khải buông nĩa, khuôn mặt không che nổi sự nôn nao của ông.
“Tôi sao?” Hạ Thiên Hoa bất ngờ mở to mắt, ngẩng đầu ngạc nhiên.
“Tiểu thư đây là Thường Hi tiểu thư sao?” Ông tò mò hỏi, không để ý đến lời mình vừa nói đã khiến người nhà họ Hạ ai nấy đều gượng gạo.
Hạ Thường Hi nghe đến tên mình, dự cảm không lành bất giác càng trỗi dậy mạnh mẽ.
“Chủ tịch Hạ, đây là Hạ Thiên Hoa con gái của tôi.” Hạ Quân Kiệt cong môi cười gượng. “Còn Hạ Thường Hi là cô gái bên kia, con gái của cố tổng giám đốc Hạ.”
“Thất lễ rồi.” Trịnh Lạc Khải cúi đầu tỏ ý xin lỗi, sau đó lại đánh ánh mắt sang phía Hạ Thường Hi thầm đánh giá. “Cô chính là Hạ Thường Hi?”
Trước câu hỏi của ông, Hạ Thường Hi khẽ mím môi, xem như không thể né tránh được nữa, gật đầu.
Dáng vẻ cô tuy không toát ra nét kiêu hãnh cao sang như Hạ Thiên Hoa, nhưng lại xinh đẹp một cách đoan trang, lọt vào trong mắt người khác giống như đóa hoa trà tinh khiết không vướng chút bụi bẩn.
“Tốt.” Trịnh Lạc Khải gật gù, nhìn sang hướng Hạ Hầu Quân. “Chủ tịch Hạ, chuyện cháu gái của ngài và con trai tôi chắc là ngài đã biết.”
“Con trai? Ý chủ tịch Trịnh là Minh Thành thiếu gia sao?” Hạ Hầu Quân cố tình hỏi rõ.
“Đúng vậy.” Ông cười càng tươi. “Chuyện này tuy có hơi gấp gáp, nhưng vì Minh Thành cứ muốn buộc tôi đến gặp Hạ gia nên tôi đành chiều theo ý nó, mạn phép hôm nay đến đây muốn hỏi ý ngài làm lễ đính hôn cho bọn trẻ.”

Chỉ một câu nói của Trịnh Lạc Khải mà trên bàn ăn rất nhiều người đã thay đổi sắc mặt.
Hạ Thiên Vũ và Sở Lập Thành đồng loạt bắn ánh mắt giết người về phía Trịnh Minh Thành, mặt khác hắn lại vô cùng ung dung thưởng thức bát mì trường thọ như một đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng người sửng sốt nhất vẫn là Hạ Thường Hi. Từ đầu buổi cô vẫn luôn cảm thấy chuyến ghé thăm này của Trịnh gia vô cùng kì lạ, mới ban sáng đúng là Trịnh Minh Thành có nói với cô chuyện này, nhưng sau khi cãi nhau với hắn rồi bỏ đi cô cũng quên mất, đến tối lại thấy hắn theo ba mẹ đến nhà cô, linh cảm liền vô cùng xấu. Nhưng không ngờ, hắn lại thực sự nói với Trịnh Lạc Khải đến đây nói chuyện tác hợp cho cô và hắn.
“Đính hôn sao? Chuyện này ta khó có thể trả lời ngay được.” Hạ Hầu Quân thâm trầm trả lời, biểu cảm khó xử.
“Chủ tịch Hạ.” Trịnh Minh Thành buông đũa xuống, điềm tĩnh ngẩng đầu. “Con biết đính hôn là chuyện trọng đại, nhất là đối với những người làm ăn như hai gia đình chúng ta. Nhưng chuyện này con đã suy nghĩ rất kĩ, điều duy nhất con cần là Tiểu Hi, còn về Hạ gia và Trịnh gia cần gì con cũng hiểu rõ, suy đi tính lại, hôn sự này nhất định sẽ không khiến cho ngài phiền muộn.”
Nói chuyện thẳng thắn như thế, có lẽ chỉ có Trịnh Minh Thành mới làm được.
“Trịnh thiếu, ta không bán cháu gái của ta, phiền cậu cẩn thận lời nói của mình.”
“Nếu như hôn sự đối với chủ tịch không phải là thương vụ, vậy con hy vọng ngài hãy chấp nhận tình cảm của con và Tiểu Hi, trên cương vị của một bậc tiền bối.”
“Tiểu Hi cũng có chung ý nghĩ muốn đính hôn sao?” Hạ Hầu Quân nhíu mày.
Trịnh Minh Thành im lặng không trả lời, toàn bộ ánh mắt liền đổ dồn về phía Hạ Thường Hi.
“Chuyện này…” “Trịnh thiếu, Tiểu Hi vẫn còn nhỏ, e là chuyện đính hôn vẫn còn quá sớm với em ấy.” Hạ Thiên Vũ cắt ngang lời nói của cô, ánh mắt sắc bén đối diện với người đàn ông lạnh lùng kia.
“Thật sao? Tôi nhớ không lầm em gái của Hạ thiếu cũng bằng tuổi với Tiểu Hi, đã đính hôn với Lục thiếu cách đây không lâu thì phải?”
“Chuyện hôn sự của Hạ gia và Lục gia đã định sẵn từ trước, Tiểu Hoa và Lục thiếu cũng là từ tình cảm chân thành mà nên duyên, Trịnh thiếu đừng so sánh như vậy.”
“Hạ thiếu nói vậy khác nào nói tôi và Tiểu Hi không thật lòng yêu thương nhau. Tình cảm của chúng tôi như thế nào Hạ thiếu có thể tự mình kiểm chứng.” Trịnh Minh Thành nhếch môi hướng về chỗ Hạ Thường Hi.
Ánh mắt hắn lúc này trông rất bình thường nhưng chính là đang ngầm đe dọa cô. Nếu như cô dám nói bất cứ lời gì trái ý hắn rất có thể sẽ giết chết cô ngay lập tức. Dáng vẻ hắn hiện giờ chẳng khác gì một ông chồng đang tức giận tìm cách lôi cô vợ mới bỏ nhà đi phải trở về nhà.
“Tiểu Hi.” Hạ Hầu Quân trầm giọng, sắc mặt lộ ra nhiều nét khó coi. “Con đã bàn bạc kĩ lưỡng với Trịnh thiếu rồi?”
Hạ Thường Hi khẽ cắn môi lưỡng lự. Cô cảm nhận rõ ràng từng ánh mắt hiếu kì đang hướng về phía cô. Nhưng gây áp lực nhất cho cô chính là ánh mắt của Trịnh Minh Thành và Sở Lập Thành, hai người đàn ông như đang chĩa họng súng lạnh băng vào đầu cô, chỉ cần một lời nói sẽ một bước lấy đi sinh mạng của cô.
Cô rất muốn thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Trịnh gia đang ở đây, cô không thể tự ý làm càn, đành mím môi tìm lời lẽ trả lời:
“Thật ra… mối quan hệ của con và Trịnh thiếu hoàn toàn nghiêm túc, nhưng mà…” Cô ngập ngừng, khẽ liếc nhìn phía Trịnh gia. “Chủ tịch Trịnh, đúng là chúng con đã có nói đến chuyện này, nhưng con nghĩ con và Trịnh thiếu vẫn cần thêm thời gian…”
Một câu trả lời vừa mang hàm ý từ chối nhưng đồng thời cũng cố gắng xoa dịu phía nhà họ Trịnh.
“Chủ tịch Trịnh, Tiểu Hi đã nói thế, người lớn chúng ta cũng nên tôn trọng quyết định của bọn trẻ.” Hạ Quân Kiệt cười làm hòa.
“Tôi hiểu.” Trịnh Lạc Khải không hề có vẻ gì gượng gạo, ngược lại càng cười tươi hơn. “Đây là chủ ý của con trai tôi, xem ra thằng con này đã nôn lấy vợ lắm rồi.”
Người lớn khách sáo nói qua nói lại rồi cuối cùng cũng chuyển chủ đề, nhưng Hạ Thường Hi lại càng lo lắng không yên vì ánh mắt lạnh tanh của Trịnh Minh Thành cứ mãi dán lên mình. Cô cẩn thận hướng mắt lên nhìn hắn, lại thiếu chút nữa giật bắn người vì ánh nhìn như tia lửa đạn của hắn ném qua, không chịu nổi, cô lại hạ tầm mắt về bát mì của mình.
Điện thoại trong túi rung lên, cô mở ra nhìn, là tin nhắn của hắn.
“Anh không muốn uy hiếp em, nhưng xem ra em không còn cần đến anh nữa rồi, có lẽ Trịnh Thác nên rút vốn đầu tư ra khỏi Wonderland thôi.”
Một giọt mồ hôi trên trán cô chảy xuống, đôi môi hé mở ngẩng lên nhìn hắn sửng sốt, nhưng hắn lại dùng ánh mắt điềm tĩnh như không mà nhìn cô.
“Minh Thành, anh biết tôi không có ý như vậy.” Ngón tay cô gõ lên màn hình trả lời hắn.
Trịnh Minh Thành: “Làm sao anh biết được em không có ý gì?”
Hạ Thường Hi: “Chuyện đính hôn chúng ta để sau được không? Chẳng phải tôi vẫn luôn ở nhà anh, mọi chuyện vẫn luôn tốt đẹp sao?”
Trịnh Minh Thành: “Em ở với anh nhưng với anh cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh muốn chiếc nhẫn lần trước anh tặng em trở thành nhẫn đính hôn cũng chúng ta. ”
Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt, tâm trạng đang rối lại càng thêm rối. Điện thoại lại rung lên, hắn tiếp tục gửi tin nhắn tới:
“Anh có thể khiến Wonderland lên trang nhất ngay trong sáng mai, đừng cố chọc điên anh.”
Đôi môi xinh đẹp bị Hạ Thường Hi cắn gần như sắp sưng tấy lên rồi, hắn cư nhiên lại quyết tâm dồn ép cô như vậy.
Nghĩ đến Wonderland, cô lại nhức đầu, không thể để mọi thứ tanh bành lại càng không thể đính hôn với Trịnh Minh Thành. Cô đính hôn với hắn, ba mẹ trên trời nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, mà quan trọng hơn chính là Sở Lập Thành sẽ nghĩ như thế nào?
Cô không muốn làm anh buồn…
Hạ Thường Hi hít một hơi thật sâu, đợi cho Hạ Quân Kiệt và Trịnh Lạc Khải kết thúc chủ đề hiện tại mới nhẹ giọng lên tiếng:
“Ông nội, thật ra con…”
Hạ Hầu Quân nghe thấy âm thanh trong trẻo của cô, đánh mắt lên nhìn sang, ân cần hỏi: “Tiểu Hi sao thế?”
Mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía cô.
“Con nghĩ… Chuyện đính hôn đúng là không nên thực hiện sớm, nhưng thật ra con cũng muốn được đính hôn với Minh Thành…”
Lời nói của cô vừa dứt, phía nhà họ Hạ ai nấy đều tối sầm mặt, mặt khác phía Trịnh gia sắc mặt lại trở nên rạng rỡ, nhất là Trịnh Lạc Khải và Trịnh Minh Thành.
“Tiểu Hi, đây không phải là lúc em nên giỡn đâu.” Hạ Thiên Vũ khẽ chạm lấy tay cô đang để dưới bàn, hình xăm dưới mắt giống như đang tóe ra lửa giận.
“Em không có giỡn.” Cô mím môi. “Con nghĩ hay là giữa năm nay chúng con chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ đính hôn, khi đó con cũng đã lớn hơn 1 tuổi rồi, tuy không gọi là lớn nhưng con nghĩ vẫn tốt hơn là gấp rút chuẩn bị ngay bây giờ…”
Cô không cần nhìn cũng biết Trịnh Minh Thành lúc này vui vẻ ra sao, khóe môi hắn cong lên thỏa mãn, giống như hắn đã biết được sớm muộn gì kết quả cũng sẽ thành ra thế này.
Người đàn ông phía sau cô dường như không còn thiết tha gì ở lại đây quan sát cô nữa, giả vờ viện cớ rời khỏi phòng ăn, cô vô hình lại cảm nhận rõ tâm trạng u ám của anh đang từ từ bao trọn lấy mình, đáy lòng trở nên nặng nề.
“Chủ tịch Hạ, ngài xem Tiểu Hi đã nói vậy rồi, có phải hôn sự này ta nên bàn bạc tiếp không?” Trịnh Lạc Khải ôn tồn quay sang nói.
“Minh Thành tuy là tuổi có hơi lớn, nhưng thật ra tôi thấy hai đứa rất xứng đôi, hơn nữa Tiểu Hi lại đồng lòng muốn đính hôn với con trai chúng tôi, hay là ta nên suy xét lại?” Âu Dương Kỳ cũng mỉm cười hiền thục, nhẹ nhàng tiếp lời.
Hạ Hầu Quân hết nhìn Lệ Phương, lại nhìn gia đình Trịnh Lạc Khải, cuối cùng tầm mắt cũng dừng lại ở Hạ Thường Hi, biểu cảm của ông vừa khó xử vừa không đành lòng, bởi ông vẫn luôn cảm thấy không thích Trịnh Minh Thành, nhưng hợp tác với Trịnh gia lại là một món hời không dễ kiếm.
Ông buông tiếng thở dài, cả phòng cũng hồi hộp lắng nghe câu trả lời của ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.