Hạ Thường Hi kêu khẽ một tiếng, lờ mờ mở mắt, ánh nắng buổi trưa chói chang chiếu qua ô cửa làm cô nhíu mày lại. Cảm nhận được bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt, cô quay đầu, ngày lập tức liền nhìn thấy đỉnh đầu của người đàn ông đang gục bên giường. Đầu cô đau như búa bổ, cả cơ thể giống như bị rã ra, đau nhức không thôi, cô chau mày cố nhớ lại vì sao mình lại ở bệnh viện. “Em tỉnh rồi?” Trịnh Minh Thành nói bằng giọng ngái ngủ, bị động tĩnh của cô làm cho tỉnh giấc. “Có thấy đau ở đâu không?” Hạ Thường Hi lắc đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Sao tôi lại ở đây?” “Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua?” Cô lại lắc đầu lần nữa. Trịnh Minh Thành suy nghĩ vài giây, sau đó thở dài, bàn tay tiếp tục nắm lấy tay cô. “Hôm qua, em trúng phải xuân dược.” Sắc mặt Hạ Thường Hi ngay lập tức liền biến đổi, không cần hắn nói tiếp cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra, từng đoạn kí ức đêm qua lại ùa về, kích thích - điên cuồng - trầm luân, từng thứ từng thứ đều hiện về trong đầu cô. “Xem ra đêm qua làm phiền anh cả đêm rồi, tôi xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng nói, vẫn còn nhớ rõ hương bạc hà lành lạnh tối qua bao trùm lấy bản thân. “Không.” Hắn lắc đầu, tạm thời không để ý đến ý tứ khách sáo của cô, trong giọng nói trầm thấp có vị chua xót. “Đêm qua em bị người ta bịt mắt lại, em ngủ cùng hai người đàn ông khác trong phòng của anh ở Shangri-La, vì vậy anh mới phát hiện được em, nếu không…” Hắn nói đến đây thì im lặng. Nét mặt Hạ Thường Hi thoáng chốc cứng đờ, trong đầu giống như vừa bị giáng xuống một tia sét, cảm giác hiện tại như từ trên cao rơi xuống vực sâu. Hắn nói, cô đã hoan ái với hai người đàn ông xa lạ cả đêm sao? Hạ Thường Hi bần thần nhớ lại cái đêm sinh nhật tuổi 18, cô nằm dưới thân một đám đàn ông, nhưng đó là chuyện cô bị ép buộc, còn đêm qua… Mang tai Hạ Thường Hi dần ửng đỏ, cô hiện tại đã nhớ được đêm qua mình cuồng nhiệt như thế nào, cũng đều là bị bịt mắt, nhưng lần này là cô tự nguyên dâng hiến bản thân, đó mới chính là nỗi nhục nhã nhất đối với một người phụ nữ. “Thường Hi, đừng sợ.” Trịnh Minh Thành thấy cô ngồi thất thần, đau lòng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô. “Tôi không sao.” Hạ Thường Hi bình tĩnh trả lời, cố gắng không để lộ tâm tư rối loạn của mình ra ngoài. “Minh Thành…” Cô chưa nói hết câu, chuông điện thoại trong túi quần hắn đột nhiên vang lên. Hắn lấy điện thoại ra, ấn nút nhận cuộc gọi. Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, giọng nói của đầu dây bên kia phát ra cô có thể nghe được rõ ràng từng chữ: “Trịnh tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, hôm nay anh có đến không?” “Dời lại đi, tôi đang bận.” Trịnh Minh Thành trả lời, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt cô. “Nhưng hôm nay Chủ tịch cũng đến dự, tôi sợ dời lại có chút khó khăn.” “Vậy cậu tìm lí do để tôi đến trễ một chút, bây giờ tôi đi ngay.” Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, trả lời. Người bên kia vâng vâng dạ dạ vài tiếng, sau đó cuộc gọi kết thúc. “Em muốn nói gì?” Trịnh Minh Thành bỏ điện thoại trở lại túi quần, ánh mắt hóa nhu tình nhìn cô đầy cưng chiều. “Không có gì.” Cô khẽ lắc đầu. “Hôm nay vẫn phải đi làm, anh mau đi đi.” “Anh sẽ cố giải quyết công việc xong sớm, ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, được chứ?” Hắn đứng dậy, đưa tay lấy áo khoác mặc lên người. Hạ Thường Hi nhìn động tác gấp rút của hắn, khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng. Trịnh Minh Thành chuẩn bị quần áo và tư trang xong, xoay người hôn lên trán cô một cái hôn dịu dàng, lời nói cũng tràn đầy cưng chiều thương yêu: “Anh đi nhé.”
Hắn sải bước dài rời đi, phòng bệnh trở về khoảng không gian yên tĩnh. Hạ Thường Hi khó khăn ngồi dậy, nơi nhạy cảm của cô vô cùng đau nhức, chật vật một hồi mới ngồi tựa vào tường được. Cô nhìn bàn tay cắm kim tiêm của mình, đáy lòng lại không khỏi buồn phiền, nhắm mắt lại một cách mệt mỏi. “Cạch”, cửa phòng lại mở, cô theo quán tính mở mắt đề phòng, bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mắt, là Sở Lập Thành. Anh bước vào phòng, trên tay là hộp cháo vẫn còn nóng và cặp công vụ, để đồ đạc sang một bên, anh đứng bên cạnh giường bệnh. Hai người không ai nói gì, anh chỉ khẽ giơ cánh tay, Hạ Thường Hi liền nghiêng người úp mặt vào bụng của anh, cánh tay vòng qua eo của anh siết chặt. “Thành…” Giọng nói của cô nức nở, áo sơ mi của anh dường như đã bắt đầu ước một mảng. Sở Lập Thành thở dài, bàn tay vuốt nhẹ đầu cô, trái tim anh đau, nhưng anh biết cô còn đau đớn hơn rất nhiều. “Đừng khóc, chẳng phải em rất mạnh mẽ sao?” Tiếng khóc của cô không hề đau đớn ầm ĩ, chỉ là từng tiếng nấc nhẹ khó có thể nghe ra được, nhưng cô khóc như vậy chỉ càng khiến anh đau lòng. Thà rằng cô làm náo loạn một phen, anh mới nhìn được mọi đau khổ của cô được giải bày, còn hơn phải thấy cô cố gắng kìm nén cảm xúc như bây giờ. “Thành… Có phải bộ dạng tôi rất xấu xí không… Cả người tôi nhơ nhớt… Chỉ toàn là mùi vị đàn ông…” “Không, em rất xinh đẹp, em là người con gái xinh đẹp nhất thiên hạ, không ai sánh bằng.” “Thành… Đừng rời bỏ tôi… Hứa với tôi… Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi…” Cô vùi đầu vào người anh, cánh tay siết chặt như sợ anh sẽ biến đi mất. “Ngoan, tôi thương em, dù cho cả thế giới không cần em nữa, tôi sẽ không bao giờ buông tay em, ngoan, đừng khóc nữa.” Thật ra câu nói “đừng khóc nữa” chẳng qua chỉ là câu nói vỗ về cảm xúc mang tính minh họa và tượng trưng. Cảm xúc nghẹn ngào, nức nở của người ta, chúng ta có thể điều khiển được sao? Không phải cứ nói “đừng khóc nữa” thì đối phương sẽ có thể dừng khóc, nhưng lúc con người ta không biết nói gì, không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể thốt ra một lời như vậy. Tâm trạng Hạ Thường Hi lúc nào cũng là vì sự có mặt của Sở Lập Thành mà trở nên rối loạn, cô có thể kiềm nén cảm xúc của mình trước bất kì ai, nhưng người đó chắc chắn không phải là anh. Đầu tiên là chuyện tình cảm ngang trái của mẹ cô, sau đó là thân phận thật sự của cô, bây giờ là nỗi ô nhục đêm qua mà cô phạm phải, từng chuyện cứ liên tiếp xảy đến khiến tinh thần của Hạ Thường Hi dù có sắt thép đến mấy cũng không thể chống chịu được. Sở Lập Thành đứng đó để mặc cho Hạ Thường Hi khóc than một hồi lâu, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, tiếng nức nở nhỏ dần, anh mới nghiêng người ngồi xuống bên giường bệnh, mở hộp cháo ra đút từng muỗng cho cô ăn. "Thường Hi, ngoan, bình tĩnh ăn chút cháo đi, được không?" “Thành… Tôi còn có thể làm mẹ không?” Hạ Thường Hi đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, sâu xa nhìn anh. Sở Lập Thành kề muỗng cháo bên miệng cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa đau xót: “Điều quan trọng nhất bây giờ là em cần phải nghỉ ngơi để cơ thể khỏe lại, em vẫn còn nhỏ, chuyện sinh con chúng ta có thể từ từ nói sau.” “Tôi thật sự chỉ muốn có một đứa con…” Tiếng nói của cô khe khẽ, mềm mại như suối nhỏ. Cô có khát khao được làm mẹ rất lớn, điều này Sở Lập Thành từ lâu đã nhận ra. Từ nhỏ, cô đã thiếu hơi ấm của mẹ, cũng không thể ở cạnh ba quá nhiều vì Hạ Quân Phàm luôn bận rộn, anh là người mà cô gần gũi nhất, cô không thiếu cảm giác được yêu thương, nhưng cô thiếu cảm giác có "người thân”. Lúc Hạ Thường Hi được đưa về biệt thự Hạ gia, ngoài Sở Lập Thành, Hạ Thiên Vũ là người duy nhất nói chuyện với cô một cách thật lòng, không như Hạ Hầu Quân, cách nói chuyện của ông ta luôn có gì đó vô cùng gượng gạo và giả dối. Nhưng số lần Hạ Thiên Vũ đến tìm Hạ Thường Hi cũng không nhiều, cũng vì Lệ Phương không cho phép, nên cô giống như đứa trẻ bị tự kỉ, không cha không mẹ, cũng không có nỗi một người thân đúng nghĩa. Sau đó, năm 12 tuổi, Hạ Thường Hi đột nhiên hỏi Sở Lập Thành một câu hỏi rất kì lạ: “Nếu như một người phụ nữ lập gia đình, có một đứa con, thì chồng cô ta có thể bỏ được cô ấy, nhưng đứa con sẽ không bao giờ rời xa mẹ nó, đúng không?” Sở Lập Thành nhớ rõ, ban đầu anh sững sốt khi nghe thấy câu hỏi của cô, đó không phải là lời mà một đứa nhỏ 12 tuổi nên hỏi, nhưng anh vẫn mỉm cười trả lời cô: “Con cái luôn mang trong mình một sự gắn kết với cha mẹ, còn giữa vợ chồng, chỉ cần là thật lòng đối tốt với nhau, đều sẽ không bao giờ chia xa.” Nhưng hình như cô không quan tâm đến vế sau của anh cho lắm, vì cô chỉ hờ hững đáp lại: “Sau này tôi nhất định sẽ sinh con, sẽ nuôi nấng nó thật tốt, để nó không phải sống cuộc đời như tôi hiện tại.” Lúc đó anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là lời nói mà cô thốt ra khi còn nhỏ, nhưng mãi đến một mùa thu năm ngoái, anh đến trường đón cô tan học, nhìn khung cảnh ấm áp, phụ huynh hân hoan đến đón con cái tan trường, cô lại nhẹ nhàng nói với anh: “Đôi khi tôi nghĩ được làm phụ nữ là điều rất tuyệt vời, có thể tự mình nuôi dưỡng một sinh mạng, tự mình chào đón một sinh linh đến với thế gian này, cái thiêng chức đáng ngưỡng mộ đó ai lại không muốn chứ?”
Nghe cô nói như vậy, Sở Lập Thành mới hiểu rằng khát vọng được làm mẹ của Hạ Thường Hi là vô cùng lớn, dù cô có cố gắng mạnh mẽ như thế nào cũng không che dấu được cô cũng là một cô gái bình thường, cũng có ước mơ và khát khao được hạnh phúc như những người khác. Người ta ước mơ được giàu sang, ước mơ được đứng trên đỉnh cao danh vọng, còn cô chỉ muốn một đứa con và một gia đình hạnh phúc. Nghĩ đến đây, Sở Lập Thành lại không kiềm lòng được, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mân mê như châu báu. “Tôi lại đến không đúng lúc rồi.” Phong đột nhiên xuất hiện, khiến cả Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành giật mình quay đầu, cô nhanh chóng đưa tay lau nhanh nước mắt nơi khóe mắt, cúi đầu không nhìn anh ta. Anh ta bước vào mà không phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất, Sở Lập Thành hoài nghi liệu có phải anh ta là họ hàng của loài mèo mà mang đệm thịt dưới chân hay không. Phong vô cùng tự nhiên bước đến xem sơ qua bệnh án để ở đầu giường của Hạ Thường Hi, đầu lông mày khẽ nhăn lại, sau đó thở dài đặt bệnh án về chỗ cũ. “Xem ra người đứng sau chuyện này không hề nương tay với cô, dùng thuốc kích dục để khống chế cô, chúng ta cũng không có cách nào khởi kiện được.” “Gần đây tôi không hề đắc tội với Hạ Thiên Hoa, cô ta chủ động ra tay với tôi…” Hạ Thường Hi đưa tay cầm lấy tô cháo trên tay Sở Lập Thành, tự mình ăn. Hạ Thiên Hoa là người hẹn cô gặp mặt, sau đó cô đến tìm lại không thấy bóng dáng cô ta đâu. Rốt cuộc lại rơi vào tình trạng như hiện tại, kẻ ngu cũng nhìn ra được hết thảy đều là kế hoạch của cô ta muốn làm nhục cô. “Lại là Hạ Thiên Hoa.” Sở Lập Thành khó chịu lên tiếng, đàn ông không chấp nhặt phụ nữ, nhưng người như Hạ Thiên Hoa khiến anh cảm thấy rất kinh tởm. “À, là vị tiểu thư tâm địa độc ác đó sao?” Phong ngả ngớn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, đối với chuyện về Hạ Thiên Hoa, Sở Lập Thành cũng ít nhiều kể lại cho anh. Nhìn thái độ vui vẻ khác thường của Phong khác hẳn khuôn mặt lạnh lùng trước đó, Hạ Thường Hi không khỏi cảm thấy lạ, cô hiếu kì nhìn anh: “Hôm nay anh có gì vui sao?” “Quản gia thân yêu của cô nhường chỗ ở của mình cho tôi, nên tâm trạng tôi hôm nay có chút hưng phấn.” Hạ Thường Hi khó hiểu nhìn Sở Lập Thành, anh chỉ cười nhẹ: “Cậu ta không có chỗ ngủ, nên tôi để cậu ấy ở nhà tôi, tôi mượn tạm nhà của em trong thời gian này.” Đối với vấn đề anh ngủ lại ở nhà cô, cô hoàn toàn không có ý kiến, bởi từ sớm anh còn thân thuộc với nơi đó còn hơn cả cô, từng thứ trong nhà đều là chính tay anh chọn, ngay cả quần áo và vật dụng cá nhân của anh cũng đều có sẵn, cũng không khác nhà của anh là bao, nên cô chỉ nhún vai xem như đã hiểu. “Cô bị hại thành ra thế này, mà vẫn bình tĩnh như vậy.” Phong bâng quơ nói ra một câu, không nghe ra được bất cứ sắc thái cảm thán nào. Hạ Thường Hi loáng một cái đã ăn hết tô cháo, nghiêng người đặt tô rỗng lên tủ bên cạnh. “Vậy tôi nên như thế nào? Thay vì ngồi một chỗ suy sụp tinh thần, chi bằng tận dụng thời gian tìm cách trả lại món nợ này?” Phong ngồi tựa vào lưng ghế, gật đầu tán thưởng lối suy nghĩ của cô, sau đó lại cđột ngột chuyển chủ đề. “Nghe nói cô đang hẹn hò với Trịnh Minh Thành?” Hạ thường Hi bất giác liếc nhìn sắc mặt Sở Lập Thành, tuy anh không có thái độ gì quá khác thường, nhưng bờ môi mỏng khẽ mím lại lạnh lùng. “Phải.” Cô trả lời. “Vậy lúc tôi đi theo cô, tôi cũng phải nhìn thấy cảnh hai người thân mật với nhau sao?” Phong cười khẽ, tuy là nói với Hạ Thường Hi, nhưng ánh mắt không hề che giấu châm chọc nhìn thẳng vào người đàn ông bên giường bệnh. “Anh nấp ở đâu làm sao tôi biết được? Chỉ có thể như thế thôi.” “Tôi không rõ cô qua lại với hắn vì mục đích gì, nhưng cả đêm qua hắn ở bên cạnh cô, xem ra vị trí của cô ở trong lòng hắn cũng không phải tầm thường.” “Hắn ta đúng là có để ý đến tôi, nhưng hắn không phải vấn đề chính anh cần chú ý đến, việc tiên quyết nhất của chúng ta vẫn là hạ bệ Innal và Shen.” “Giẫm lên chính gia đình của mình, cô đúng là tàn nhẫn.” Phong nhếch miệng cười khẩy. “Đó không phải gia đình của tôi.” Một câu nói của Hạ Thường Hi mang đến hai hàm nghĩa: thứ nhất, cô không xem Hạ gia là gia đình của mình, thứ hai, cô thật sự không phải con cháu Hạ gia, vì vậy, chung quy lại đúng là Hạ gia không phải gia đình của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]