Chương trước
Chương sau
Sau khi cơm tối được dọn lên, Trịnh Minh Thành và người nhà họ Hạ mới chú ý đến không nhìn thấy Hạ Thường Hi. Nhưng Hạ Thiên Hoa lại cắt ngang, nói qua loa rằng cô đến công ty có việc.
Lúc nghe câu trả lời này, tất cả mọi người đều gật gù xem như đã hiểu, chỉ riêng Sở Lập Thành ở một bên vẫn nhíu mày hoài nghi. Nếu như là chuyện công ty, đáng lẽ người trong công ty phải gọi cho anh trước, hoặc là cô phải nhắn tin cho anh, làm sao lại im lặng rời đi không một lời như vậy?
Càng nghĩ, Sở Lập Thành càng cảm thấy có vấn đề, hơn nữa đây còn là lời do Hạ Thiên Hoa nói ra, vì vậy nên hoàn toàn không có cơ sở để anh tin lời cô ta. Anh gọi cho Hạ Thường Hi, nhưng cô không trả lời.
“Trịnh tổng, hình như đây là thẻ phòng của anh?” Hạ Thiên Hoa đưa ra một cái thẻ từ. “Tôi thấy nó rơi ở hành lang."
Trịnh Minh Thành cầm lấy, nhìn sơ qua sau đó gật đầu. “Phải rồi, cảm ơn cô.”
“Trịnh thiếu ở khách sạn sao?” Hạ Hầu Quân liếc nhìn thẻ từ, chậm rãi hỏi, ánh mắt cất giấu nhiều sự dò xét.
“Sáng nay con hẹn gặp đối tác ở Shangri-La, nên trợ lí đặt một phòng ở đó để nghỉ ngơi.”
Lời giải thích của hắn cũng rất hợp lí, vì vậy Hạ Hầu Quân cũng không hỏi vặn thêm nữa.
Bữa cơm tối nhanh chóng liền kết thúc, Hạ Thiên Vũ lái xe đưa Vương Hiểu Phi về, còn Trịnh Minh Thành cũng tự lấy xe trở về Shangri-La lấy tài liệu, sau đó mới trở về Phồn Hoa. Hắn không biết, ở phía sau hắn, xe của Sở Lập Thành đã chậm rãi lăn bánh đi theo.
Xe của anh dừng lại một góc khuất, nơi có thể nhìn thấy rõ ràng đại sảnh của khách sạn, anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí: “Ken, cậu cho người đến Shangri-La ngay lập tức, theo sát Trịnh Minh Thành.”
Trong khi đó, Trịnh Minh Thành ấn thang máy lên tầng cao nhất, quét thẻ từ vào phòng tổng thống của mình, lúc hắn vừa cởi áo khoác ra cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Hạ Thường Hi, vô tình lại nghe thấy âm thanh ám muội kì lạ phát ra từ phòng ngủ.
Hắn bỏ điện thoại trở về túi quần, chậm rãi bước đến cửa phòng ngủ, đặt tay lên tay nắm cửa, còn chưa làm thêm hành động gì lại nghe thấy từng tiếng rên rỉ ám muội của phụ nữ, giọng nói vô cùng quen thuộc lọt vào tai:
“Ưm… Minh Thành… Sướng quá…”
“A… Hôn tôi đi…”
“Mạnh nữa… Sâu nữa… A…”
“Đâm chết tôi đi… Xin anh… A… A…”
Từng lời từng tiếng dâm đãng cứ thế rơi bên tai Trịnh Minh Thành, mi tâm hắn nhíu càng lúc càng chặt, hắn đang đứng ngoài đây, Minh Thành mà cô gọi là tên khốn khiếp nào?
Hắn nghiến răng mở cửa phòng ngủ xộc thằng vào, cảnh tượng kinh khủng liền hiện lên trước mắt hắn: Hạ Thường Hi lõa thể trên giường lớn màu đỏ chót, trên mắt còn quấn một dải lụa trắng trông vô cùng kích thích, cô quỳ sấp trên cơ thể đàn ông, phía sau còn có một tên đàn ông khác ôm lấy cô. Nơi kín đáo của cô cùng một lúc phục vụ cả hai thứ thô to, khung cảnh trên giường thập phần dâm đãng, cả căn phòng tràn ngập hương vị tình dục thối nát, bẩn thỉu khiến Trịnh Minh Thành vừa buồn nôn vừa muốn phát điên.
Hắn gào lên: “Bọn mày đang làm gì vậy? Tránh ra!” Sau đó lao đến nắm lấy đầu Mục Cảnh và Đinh Trử Ngạn ném bọn họ sang một bên, giơ từng cú đấm, đấm thẳng vào hai khuôn mặt đẹp trai kia khiến cả hai người nằm sõng soài trên nên đất.
Còn Vương Hoằng Vỹ, hắn đã sớm bỏ đi cùng camera mini của Hạ Thiên Hoa từ trước.
Nhìn thấy bọn họ không cử động được nữa, Trịnh Minh Thành mới quay sang kéo Hạ Thường Hi vào lòng.
Cơ thể đột nhiên trống trải khiến Hạ Thường Hi liền cảm thấy khó chịu, nhưng hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá xông vào khoang mũi lần này lại rất quen thuộc, cô cựa quậy, giống như con mèo nhỏ nũng nịu trong lòng Trịnh Minh Thành.
“Ưm… Minh Thành… Tôi muốn nữa…”
Nhìn khuôn mặt cô rịn mồ hôi, trên cơ thể mềm mại dinh dính toàn chất dịch của đàn ông khiến hắn không khỏi tức giận, đưa tay tháo dải lụa đang che mắt cô. “Hạ Thường Hi!”
Dải lụa trắng xóa được tháo ra giúp thị giác Hạ Thường Hi được khôi phục, cô nhìn rõ được mọi thứ, kể cả khuôn mặt điển trai đang cau có của Trịnh Minh Thành. Ánh mắt cô mê man nhìn hắn, tiếp tục giọng điệu nũng nịu: “Minh Thành… Chúng ta tiếp tục đi…”
Khỉ thật! Hắn chửi rủa trong lòng, cô trúng phải thuốc kích dục rồi.
“Nhanh lên… Tôi muốn nữa…” Bàn tay nhỏ nhắn của cô níu lấy cổ áo hắn, đầu lưỡi liếm một đường trên yết hầu gợi cảm.
“Im lặng, bây giờ anh đưa em đi tắm nước lạnh.” Hắn bế cô lên, sải chân bước về phía nhà tắm.
Nước lạnh nhanh chóng được xả vào bồn, ngập khắp thân thể đỏ bừng của cô.
“Ưm… Không muốn tắm… Muốn anh chạm vào tôi…”
“Thường Hi, đây không phải lúc để đùa.” Hắn cầm lấy vòi sen xịt nước lạnh lên người cô, giọng điệu nghe qua liền biết hắn đang cố hết sức kiềm chế cơn giận trong người. “Tắm nước lạnh xong anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

"Không... Không đến bệnh viện..." Cô lại cựa quậy, nhưng giọng nói bắt đầu nhỏ dần.
Hắn dịu dàng rửa sạch chất dơ trên người cô, ánh mắt vừa đau lòng vừa tức giận, vẫn là không nhịn được hỏi cô: “Là ai cho em uống thuốc kích dục?”
Nhưng Hạ Thường Hi giờ này làm gì còn đủ lý trí trả lời câu hỏi của hắn? Lửa dục trong người cô qua mấy lần hoan ái cùng ba người kia cũng tạm thời giảm bớt, nên hiện tại ngâm nước lạnh cơ thể cũng đã khá hơn, nhưng sau mấy tiếng đồng hồ, cơ thể cô bắt đầu mệt mỏi rã rời không làm việc được nữa, khép mắt lại không trả lời hắn.
Trịnh Minh Thành nhìn cô bất tỉnh trong bồn tắm, thở nhẹ một tiếng, sau đó đứng dậy trở lại phòng ngủ.
Hắn bước đến trước mặt Mục Cảnh đang nằm sõng soài trên đất, khụy một gối xuống, nắm lấy cổ áo anh.
“Mày là ai?”
Mục Cảnh ngước mặt lên nhìn hắn, khóe môi vẫn còn đang rỉ máu đỏ tươi.
“Ai sai mày tới?”
Mục Cảnh vẫn không trả lời, Trịnh Minh Thành cũng không muốn hao phí thời gian của hắn, hướng mắt nhìn sang Đinh Trử Ngạn bên cạnh, anh ta cũng đã sớm bất tỉnh rồi.
Hắn lại liếc nhìn Mục Cảnh, sau đó mới hậm hực buông cổ áo anh ra, đứng dậy trở về phòng tắm. Chỉ một lát sau, hắn lại bước ra, trên tay là thân thể nhỏ bé của Hạ Thường Hi đã được che đậy kĩ càng bằng áo choàng tắm, hắn cất bước rời khỏi, trước khi đi qua cửa, không quên dặn dò vệ sĩ đứng bên ngoài: “Đem hai người trong phòng về, điều tra kĩ lưỡng bọn họ.”
***
Thời điểm Hạ Thường Hi vừa được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện, Sở Lập Thành cũng đồng thời chạy đến nơi, nhưng anh chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng thẳng tắp của Trịnh Minh Thành đang hướng vào bên trong cửa phòng cấp cứu. Ken gọi điện thoại nói nhìn thấy hắn lái xe đến bệnh viện, anh liền biết có chuyện không ổn đã xảy ra.
Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Trịnh Minh Thành xoay người, mi tâm khẽ nhăn lại khi nhìn thấy Sở Lập Thành.
“Cậu là trợ lí của Thường Hi?”
“Phải.” Sở Lập Thành trả lời ngắn gọn. “Cô ấy như thế nào rồi?”
Trịnh Minh Thành nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá mối quan hệ giữa anh và Hạ Thường Hi, hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là không trả lời câu hỏi của anh: “Làm sao cậu biết cô ấy đang ở đây?”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Sở Lập Thành không hề kiêng nể thân phận của hắn, thẳng thừng đáp lại.
“Cậu theo dõi chúng tôi?”
“Tôi bảo vệ cô ấy.”
Ánh mắt Trịnh Minh Thành giống như giả vờ như đã hiểu, lại tiếp tục quan sát Sở Lập Thành. “Cậu tên gì?”
Lần này, đến lượt ánh mắt Sở Lập Thành đông cứng, lạnh như băng, anh nhìn người đàn ông đối diện, sâu trong đôi mắt chất chứa ngọn lửa ghen tị vô cùng lớn. Tưởng tượng người trước mặt này ngày đêm bên cạnh người con gái anh yêu, anh hận ngay lúc này lại không thể dùng tay đấm hắn đến chết.
“Sở Lập Thành.”
“Lập Thành.” Trịnh Minh Thành lặp lại tên anh. “Hỏi điều này có lẽ là không hợp lễ, nhưng tôi rất hy vọng anh có thể nói cho tôi chuyện ngày trước Thường Hi bị cường bạo.”
Sở Lập Thành có chút trầm tư suy nghĩ, một hồi sau mới mở miệng: “Cô ấy bị bắt cóc vào ngày sinh nhật, mất tích suốt 13 tiếng đồng hồ. Lúc tôi tìm được cô ấy, thân thể cô ấy đã yếu đến mức không thể ngồi dậy rồi. Bác sĩ nói nội tạng của cô ấy có dấu hiệu bị vỡ, âm hộ bị nhiễm trùng, về sau khả năng mang thai sẽ vô cùng nhỏ. Tuy mọi vấn đề đều đã được giải quyết, nhưng đến hiện tại cô ấy vẫn phải uống thuốc hồi phục nội tạng, thuốc hỗ trợ khả năng mang thai, tham gia trị liệu theo định kì.”
Lời nói của anh vô cùng nhẹ nhàng nhưng thấm nỗi bi thương, ánh mắt không chút gợn sóng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Trịnh Minh Thành, hành lang dài chỉ có hai người, vì vậy âm thanh giọng nói của anh mỗi tiếng đều rõ ràng lọt vào tai hắn.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, sau lại hỏi: “Đó là lần đầu của cô ấy?”
Sở Lập Thành nghe thấy câu hỏi của hắn, cười nhếch miệng châm chọc: “Phải, lúc đó cô ấy thất thân. Anh quan tâm chuyện đó đến vậy sao?” Nghe anh kể bệnh tình của cô xong, hắn lại chỉ hỏi một câu như vậy.
Trịnh Minh Thành không quan tâm lời châm chọc của anh, hiện tại trong lòng hắn rất hỗn loạn, hắn không nghĩ đến cơ thể của cô nhiều vấn đề như vậy, cũng không nghĩ đến cô từng có quá khứ đau thương như vậy. Hắn thật hối hận, hắn từ trước đến giờ mỗi khi làm tình với cô đều không nhân nhượng mà thô bạo với cô, hắn đột nhiên sợ rằng một lúc nào đó sau khi làm tình với hắn, cơ thể cô lại xảy ra điều gì đó bất ổn mà hắn vẫn chưa biết. Cảm giác sợ hãi này khiến con ngươi Trịnh Minh Thành run rẩy, hắn nghĩ đến cơ thể nhỏ bé của cô, trái tim lại quặng lên từng trận đau đớn.
“Trịnh Minh Thành, Thường Hi cô ấy rốt cuộc vì sao lại nhập viện?” Mi tâm Sở Lập Thành nhíu chặt, trầm thấp hỏi hắn.
Trịnh Minh Thành đưa hai tay ôm lấy mặt mình, vuốt ngược tóc ra đằng sau. “Cô ấy uống phải thuốc kích dục, lúc tôi về Shangri-La thì thấy cô ấy đang cùng hai người đàn ông khác…” Hắn nói đến đây, lại không nói tiếp nữa.
Thông tin mà hắn đưa cho Sở Lập Thành khiến đầu anh muốn nổ tung.
Lời hắn nói chắc chắn không phải thật! Người con gái của anh làm sao lại có thể… bị đàn ông hạ nhục đến hai lần chứ?

Anh xoay người đi chỗ khác, ánh mắt chứa đầy đau đớn cùng thảng thốt, lồng ngực anh giống như bị dao đâm, đau đến mức không thể nghĩ được gì nữa. Anh từng hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng cuối cùng lại để sự tình này xảy ra…
Cả hành lang trống trải không có bóng người, chỉ có hai dáng vẻ to lớn của hai người đàn ông in bóng lên sàn đất lạnh lẽo, không ai lên tiếng, tạo thành không gian lặng thinh đáng sợ. Hai người lúc này giống như những chiến binh gục ngã, cao to mạnh mẽ, nhưng lại đang mang nỗi đau tinh thần còn đáng sợ hơn cả nỗi đau thể xác.
"Cạch", tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra đột nhiên vang lên phá tan bầu không khi im lặng, cả hai người đàn ông đồng thời quay đầu, gấp rút chạy tới trước mặt bác sĩ, trên mặt chỉ toàn là lo âu cùng sợ hãi, hoàn toàn không giống như khí thế bức người thường ngày của bọn họ.
“Bác sĩ Tần, bạn gái tôi thế nào?” Trịnh Minh Thành sốt sắng hỏi, tay bóp chặt cánh tay của bác sĩ Tần.
“Trịnh thiếu, cậu bình tĩnh trước đã.” Bác sĩ Tần đau đớn nhăn mặt, vỗ vỗ bàn tay hắn.
Sở Lập Thành giữ bình tĩnh tốt hơn Trịnh Minh Thành, anh từ tốn gỡ tay hắn ra khỏi cánh tay bác sĩ Tần, trầm giọng nói: “Cô ấy như thế nào rồi?”
Bác sĩ Tần xoa xoa cánh tay, bắt đầu thông báo tình trạng của Hạ Thường Hi, bà thở dài một tiếng, sắc mặt có chút khó coi:
“Cơ thể và sức khỏe của bệnh nhân hiện tại rất yếu, cô ấy bị kiệt sức do vận động kịch liệt nhiều trong thời gian dài, âm hộ bị nhiễm trùng nhẹ, chúng tôi đã khử trùng và lấy hết toàn bộ tinh dịnh bên trong để làm sạch và kiểm tra tử cung. Phần tử cung của bệnh nhân bị bầm, máu tích tụ lại khá nhiều, nếu đến trễ một chút e là phải tiến hành phẫu thuật cho cô ấy. Tôi cũng đã cho kiểm tra tổng quát theo yêu cầu của cậu, nội tạng của cô ấy đã có dấu hiệu bị vỡ từ trước, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến vùng bụng nên trước mắt nội tạng vẫn có thể hồi phục bình thường. Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là hậu môn của bệnh nhân bị rách nhẹ, mặc dù cô ấy còn trẻ, hồi phục sẽ nhanh nhưng có lẽ cô ấy đã bị xâm hại ở hậu môn và âm hộ cùng lúc nên hậu môn bị tổn thương khá nặng, vết rách có thể sẽ trở nên tệ hơn, vì vậy tôi khuyên cậu nên để bệnh nhân ở lại theo dõi ít nhất là hai ngày.”
Bác sĩ Tần nói rất dài, nhưng cả Trịnh Minh Thành và Sở Lập Thành đều lắng nghe rất chăm chú, mi tâm của hai người cũng cùng lúc nhíu lại. Bà đứng đối diện với hai người, trong lòng bắt đầu tò mò thân phận của cô gái bên trong có thể khiến hai người đàn ông này lo lắng đến vậy.
“Vậy… cô ấy còn có thể mang thai không?” Giọng nói Trịnh Minh Thành có chút run rẩy, trầm thấp hỏi.
Bà đẩy gọng kính, chau mày: “Việc này rất khó nói trước, lúc tôi kiểm tra âm hộ của bệnh nhân, tôi đoán trước đó bệnh nhân đã từng bị xâm hại hoặc liên tục quan hệ với cường độ cao, do niêm mạc của cô ấy khá mỏng, tích tụ máu khá nhiều và bị tổn thương nhẹ, theo tôi phân tích thì cô ấy vốn dĩ đã khó thụ thai nhưng nếu có phương pháp và thuốc hỗ trợ thì vẫn có thể làm mẹ. Nhưng sau chuyện này, tỉ lệ mang thai có lẽ sẽ còn thấp hơn nữa, kết hợp trị liệu và dùng thuốc cũng chưa chắc thành công.”
Không chỉ Trịnh Minh Thành mà sắc mặt của Sở Lập Thành cũng vô cùng tệ hại, xương quai hàm căng cứng thể hiện tâm trạng đi xuống của người đàn ông.
“Còn một chuyện nữa, mặc dù bệnh nhân còn trẻ, sức khỏe tốt, nhưng dựa vào những gì tôi nhìn thấy thì cơ thể của cô ấy vẫn còn chưa hoàn thiện, nếu cô ấy còn nhập viện với tình trạng như vậy thì không chỉ vô sinh mà tính mạng cũng sẽ bị đe dọa.”
Trịnh Minh Thành khẽ gật đầu, giọng nói trầm đến mức ngột ngạt: “Tôi biết rồi, cảm ơn bà.”
"Đây là chuyện nên làm.” Bác sĩ Tần mỉm cười nhẹ. “Có thể vào thăm bệnh nhân rồi, một trong hai người theo tôi làm thủ tục nhập viện.”
Chẳng đợi thêm một giây nào nữa, Trịnh Minh Thành đã nhanh chân bước vào phòng cấp cứu trước, để lại Sở Lập Thành với bác sĩ Tần, anh nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm nhưng rồi cũng xoay người đi theo bác sĩ Tần làm thủ tục.
***
Hạ Thường Hi được đưa vào phòng bệnh cao cấp, đến hơn 1 giờ sáng vẫn chưa tỉnh lại.
Dưới tác dụng của thuốc mê, cô ngủ rất sâu trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể mảnh mai xụi lơ, trên mu bàn tay vẫn còn cắm ống tiêm truyền nước biển. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Trịnh Minh Thành không khỏi dấy lên một trận chua xót.
Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay lành lặn còn lại của cô để bên môi, đôi mắt dán chặt lên gương mặt xanh xao mà vẫn xinh đẹp. Đôi môi mỏng của hắn in lên bàn tay của cô rất lâu, cho đến khi hắn từ từ thì thầm: “Nhóc con, làm thế nào em lại có thể khiến anh đau lòng như vậy?”
Tâm tư trong lòng Trịnh Minh Thành vô cùng hỗn loạn, hắn từ trước đến giờ chưa từng rung động vì ai, chưa từng mệt nhọc lo lắng cho bất cứ người nào, nhưng người con gái này lại khiến hắn khổ sở như vậy.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn thật sự yêu cô rồi…
Nói ra lại có chút kì lạ, hắn luôn khinh thường đàn bà, chưa từng coi ai là phụ nữ, nhưng không ngờ lại bị cô hấp dẫn, một cô gái chỉ mới đến tuổi trưởng thành sẵn sàng dâng mình dụ dỗ hắn lại khiến hắn yêu chỉ trong thời gian còn chưa đầy nửa năm. Hắn chính là đã đánh giá quá thấp cô, hắn nghĩ cùng cô chơi trò chơi này chỉ để thỏa mãn dục vọng như những lần trước, nhưng lại không ngờ chính bản thân hắn lại không kiểm soát được mình mà càng lúc càng chú ý đến cô.
Trịnh Minh Thành hắn lần đầu tiên biết ghen, lần đầu tiên nhớ phụ nữ, lần đầu tiên ngủ cùng giường với người khác,… Vì cô mà hắn có rất nhiều lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên hắn kiềm chế bản thân mà không bộc phát sở thích tình dục quái lạ lên người cô…
Hạ Thường Hi, cô khiến hắn trở thành con sói hoang mê đắm ánh trăng lộng lẫy, quên luôn cả bản tính hoang dã của mình.
Hắn hỏi Lương Trạch Đệ, yêu là gì?
Anh ta lại chỉ trả lời vỏn vẹn: “Là khi ta sẵn sàng để người ta trở thành hạnh phúc của mình.”
Hạ Thường Hi có phải là hạnh phúc của hắn không?
Có, hắn chắc chắn như vậy. Hắn thích cảm giác về nhà, mở cửa phòng ngủ và nhìn thấy bóng dáng cô đang ngủ say. Hắn thích cảm giác buổi tối được ôm cô ngủ, buổi sáng thức dậy ngắm được khuôn mặt xinh đẹp của cô. Hắn thích chọc ghẹo cô, thích một cái cười nhẹ cũng đủ khiến hắn tan chảy của cô. Mọi thứ của cô, hắn đều thích.
Trịnh Minh Thành có cảm giác rằng cho dù hiện tại hắn trải qua sóng gió như thế nào, chỉ cần mỗi ngày cô ở bên hắn là được. Ban đầu hắn nghĩ đó là thói quen, nhưng rồi hắn phát hiện, hắn đã say mê cô rồi.
Hắn hiểu được rồi, hắn yêu Hạ Thường Hi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.