Cánh cửa vẫn còn hé mở, không khí xung quanh tràn ngập sự im lặng không một tiếng động.
Đường Ninh lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặt đỏ bừng như đang phải sốt.
Cô túm lấy cổ váy, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ từ má đã lan đến cổ, sống lưng trắng nõn như nhuộm màu của hoa hồng, kiều diễm ướt át.
“Chú nhỏ, cháu...”
Bây giờ cô thực sự khó nói lời từ chối, nói đồng ý thì lại có vẻ rất cố ý.
Nhưng Trình Hoài Thứ như cảm nhận được tâm trạng của cô, không vội không chậm bước đến bên cô.
Giọng anh rất nhẹ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, nó truyền đến tai cô một cách rõ ràng: “Quay người lại.”
Đường Ninh nghĩ, chắc là Trình Hoài Thứ tưởng cô ngại nói lại một lần nữa, nên chủ động hóa giải hoàn cảnh cho cô.
Cửa phòng mở ra, anh dập tắt điếu thuốc trên tay, trông có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều.
Đã như vậy, Trình Hoài Thứ không nói gì, cô cũng không thể quá căng thẳng để lộ ra suy nghĩ của mình.
Cô lịch sự nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Bên ngoài, Tô Hồi gõ cửa: “Ninh Ninh, con thử đồ xong chưa?”
Tay nắm cửa còn bị vặn một cái, Đường Ninh lần này thực sự hoảng sợ, khóa váy của cô vẫn chưa kéo lên, Trình Hoài Thứ lại đang ở trong phòng, tình hình như vậy mà để Tô Hồi hiểu lầm thì giải thích thế nào cũng vô dụng.
Để tránh hiểu lầm không đáng có, cô hoảng loạn kéo tay Trình Hoài Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-tham-tinh/3599482/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.