Nếu chỉ đơn giản là đến đưa canh giải rượu, tất nhiên Đường Ninh sẽ không căng thẳng.
Ý trong lời nói của Trình Hoài Thứ, nghe thế nào cũng giống như anh có ý đồ gì đó.
Đường Ninh chống khuỷu tay, giọng nói mềm mại: “Cháu tưởng chú ngủ rồi.”
“Yên tâm, chú chưa say.”
Trình Hoài Thứ cầm bát, chỉ nhấp một ngụm canh giải rượu, không định uống nhiều.
Đôi mắt hạnh của cô gái trong trẻo sáng ngời, thấy anh đặt bát xuống, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: “Nhưng uống nhiều rượu, nếu không uống canh giải rượu, khi tỉnh dậy sẽ bị đau đầu...”
“Không phải nói chú hư hỏng sao?” Trình Hoài Thứ cố tình hỏi cô bằng giọng nghiêm túc: “Bây giờ lại quan tâm đến chú như vậy? Hửm?”
Đứa trẻ này rất thích làm nũng.
Vì vậy Trình Hoài Thứ cố tình làm vậy, có thể tưởng tượng ra cảnh cô đỏ mặt muốn phản bác.
“Đồ xấu xa.”
Đường Ninh lẩm bẩm nhỏ nhẹ như tiếng mèo con thò móng vuốt, không có chút sát thương nào.
Trình Hoài Thứ lại cảm thấy trên vai mình như đè hai ngọn núi, một là “già”, một là “xấu xa“.
Anh sợ mình không uống hết, Đường Ninh sẽ lì ở đây không chịu đi, sau khi uống cạn, anh dặn dò: “Được rồi, ngày mai phải đi học, đừng phấn khích mà thức quá muộn.”
Đường Ninh đồng ý, chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng anh lại.
Nhưng cô sẽ không phấn khích vì đi học.
Sau khi tắm xong, nằm trên giường, Đường Ninh lật người, đúng là không buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-tham-tinh/3599481/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.