Đây là lần đầu tiên Đường Ninh cảm thấy bị người khác quản thúc cũng không phải là chuyện khó chịu đến vậy.
Điều kiện tiên quyết là người đó phải là Trình Hoài Thứ.
Cô ù ù cạc cạc đáp lại, cúi đầu tiếp tục húp thêm vài miếng mì.
Cái bụng đói meo ở hộp đêm nãy giờ bỗng chốc được lấp đầy, Đường Ninh buông đũa, tâm trạng u ám dần tan biến.
Dì Lưu dọn bát đũa vào bếp, dặn dò: “Ninh Ninh, mẹ cháu hỏi cháu nghỉ hè có muốn đi học lớp học thêm không, hình như còn gọi điện cho cháu nhưng có lẽ điện thoại của cháu hết pin rồi nên không nhận được.”
Đường Ninh thờ ơ đáp: “Vâng, cháu lên lầu gọi lại cho mẹ.”
Quay đầu nhìn lại chỗ ghế sofa đã không còn bóng người.
Cô sợ hãi nãy giờ ngoan ngoãn ăn mì, thậm chí không dám nhìn sắc mặt của Trình Hoài Thứ.
Lên lầu, cô sạc điện thoại một lúc, thấy trong danh sách cuộc gọi nhỡ quả nhiên có mấy cuộc của Tô Hồi, của dì Lưu, còn có cả của Trình Hoài Thứ.
Trước khi gọi điện cho Tô Hồi, Đường Ninh đặt đống bài tập hè chất thành chồng trên bàn
Ngay khi cuộc gọi video được kết nối, cô ngoan ngoãn ngồi vào bàn học bài.
Ánh đèn bàn nhỏ trong phòng sáng trưng, hắt lên khuôn mặt ngây thơ của cô, tĩnh lặng như một bức tranh.
Thấy Đường Ninh chăm chỉ như vậy, Tô Hồi vô thức hạ giọng: “Ninh Ninh, sao con không nghe máy của mẹ?”
“Bạn học có chút chuyện, điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-tham-tinh/3599476/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.