“Không! Đừng mà! Đừng mà!” Tịnh Hương tuyệt vọng hét lên.
Lúc này cô thấy Mộ Dung Vu Quân đang cởi áo khoác ném ra. Trên người anh lúc này là chiếc áo sơ mi trắng bó sát cơ thể.
“Anh muốn làm gì? Đây là cưỡng gian! Tôi sẽ hận anh, thành ma cũng hận anh.” Tịnh Hương ra sức mắng, bàn tay đã bị còng số tám giữ chặt, cô chỉ có thể co người lại, dùng sự quả cảm cuối cùng gào thét.
“Roạt!”
Một tiếng xé áo vang lên. Tịnh Hương nhắm chặt mắt, sợ hãi tột độ.
“Huhu...” Cô khóc nấc lên. Từ khi tới Tĩnh Thảo Viên đây là lần cô sợ nhất.
Một giây, hai giây trôi qua... lại đến cả ba mươi giây, Tịnh Hương bấy giờ mới nhận ra cơ thể mình không có một ai chạm vào.
Cô mở mắt.
Trước mặt cô, khuôn ngực trần chằng chịt các vết thương chồng chéo. Những vết sẹo y như con rết bò trên da. Cô hoảng hồn nhìn chúng rồi lại nhìn lên khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ kim loại kia.
“Vu Quân này đã đội mồ sống dậy, chắc em cũng không muốn biết đến dã thú ở trong con người tôi phải không?” Môi mỏng anh cong lên, thanh âm lạnh lẽo.
Tịnh Hương không biết phải nói gì. Cổ họng đắng chát, hô hấp cũng khó khăn.
Đây là đang đe dọa cô sao?
Hay là đang nói với cô rằng bản thân vẫn đang nương tay?
Tịnh Hương không biết. Nhưng cô hiểu sâu sắc một điều: Cô cần khôn ngoan hơn.
“Cạch.” Vu Quân hầm hầm bước ra, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809348/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.