"Mộ Dung Vu Quân! Anh ở đâu? Mau ra đây!" Tiếng Dương Tịnh Hương vang lớn trong căn nhà.
Tất cả người làm trong nhà lúc này đều kinh ngạc và sợ hãi thay cho Tịnh Hương. Từ trước đến giờ chưa có một ai dám thể hiện sự tức giận của mình với Mộ Dung Vu Quân, không những thế Tịnh Hương bây giờ lại đang không sáng suốt.
“Tôi đây!” Từ ngoài cổng tiếng Mộ Dung Vu Quân cất lên. Dường như anh vừa mới trở về, cả người nồng mùi rượu.
Bóng dáng mảnh khảnh của Dương Tịnh Hương nhanh chóng tiến về phía Mộ Dung Vu Quân, mái tóc buộc cao bay bay phía sau trông vô cùng mạnh mẽ.
“Bốp!” Bàn tay nhỏ bé giận dữ in hẳn vào mặt Mộ Dung Vu Quân. Vì lớp mặt nạ nên Vu Quân không bị đau, ngược lại Dương Tịnh Hương lại hứng chịu cái đau đó. Nhưng cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, cô không có bất cứ cảm giác gì ở lòng bàn tay cả.
“Cô!” Mộ Dung Lan hấp tấp chạy ra, chứng kiến cảnh đó không nhịn được kêu lên một tiếng, giúp việc, vệ sĩ trong nhà cũng sợ đến nín thở.
Vu Quân nhíu mày nhìn đôi mắt giận dữ đang như thiêu đốt anh trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tịnh Hương, anh đưa tay ra hiệu không ai được can thiệp rồi cầm tay cô kéo thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Buông ra! Buông ra!” Tịnh Hương tức tối chống cự. Một lần nữa đưa tay định tát anh nhưng Vu Quân đã nắm được, anh giận dữ không kém gì cô:
“Em làm loạn đủ chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809318/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.