Dương Tịnh Hương và Mộ Dung Vu Quân cùng nhau lái xe ra quốc lộ hướng ra ngoại thành để hóng gió. Thành phố Hàn Ninh là một thành phố khá đặc biệt, phía Nam thành phố có rừng, phía Tây có biển. Chính bởi vậy Hàn Ninh trở thành đô thị sầm uất giữa thiên nhiên. Ra đến ngoại thành, đường được bao quanh bởi sông và các bụi lau sậy tự nhiên.
“Thích thật đấy.” Dương Tịnh Hương vui vẻ nói. Chiếc xe mở mui ra, cô đứng lên dang hai tay đón gió.
Quang cảnh ở đây khác hẳn trong trung tâm, không ồn ào, xô bồ như nơi họ vừa tới họp lớp cũng không buồn tẻ và tĩnh lặng như trên Tĩnh Thảo Viên. Không gian rộng lớn, không khí trong lành, gió thổi phả vào mặt mang đến hơi thở tự do, không còn trói buộc.
“Anh thử đi, thích lắm.” Tịnh Hương kéo tay Vu Quân rủ anh cùng nhập cuộc với mình.
Ngần ngại một lúc, Mộ Dung Vu Quân cuối cùng cũng đứng lên bên cạnh Dương Tịnh Hương. Cả hai tha hồ hò hét trên xe.
Bạch Đình ngồi trên ghế lái, không thể tin nổi cậu chủ mặt sắt của mình bữa nay tươi cười hớn hở, thậm chí hứng khởi quá mức cứ như thanh niên vừa cắn đồ vậy. Anh ta nhìn qua gương lắc đầu:
“Tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
May cho Bạch Đình là Vu Quân không có nghe thấy những lời này, nếu không thì anh ta chỉ có nước bị cạo đầu bôi vôi, thả trôi sông mà thôi.
“Vút!”
Bất chợt một thứ gì đó phát sáng ném thẳng vào xe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809275/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.