“Chủ nhân! Mộ Dung Vu Quân thoát rồi!”
Bên bìa rừng, một chiếc Bentley dừng lại, bên trong là hai cái bóng không rõ hình dung, cũng chẳng biết nam nữ, bên ngoài xe, một gã đi mô tô đội mũ bảo hiểm hàm trùm kín, tiến sát vào chiếc Bentley mà báo cáo.
“Không vội.” Tiếng nói khàn khàn cất lên. Lời này rõ ràng được bóp méo âm nhờ dụng cụ nên cũng chẳng thể nghe ra được là ai, già hay trẻ.
“Hôm nay cũng chỉ là thử một chút, ngày sau còn dài.” Tiếng nói trầm trầm nhưng vẫn rất bình thản.
Gã ngồi mô tô khẽ gật đầu, hắn đưa vào bên trong một cái túi nhỏ. Bàn tay đeo găng tay da cũng đưa ra, đón lấy cái túi rồi nhanh chóng cất vào trong áo.
“Đây là hàng mới, chúng gây ảo giác cực mạnh. Quan trọng hơn, có thể bị trúng độc thụ động được.”
“Tốt lắm. Nói với người trong xưởng làm sạch sẽ một chút, đừng để lại vết.”
“Tôi hiểu ạ.”
Chiếc xe Bentley rời đi. Trên bìa rừng trên cỏ chỉ còn lại dấu xe lờ mờ. Người trên xe mô tô không vội. Đối phương chờ cho chiếc Bentley khuất dạng rồi mới chậm rãi bước xuống. Bàn tay đeo găng chạm nhẹ xuống vết lốp xe vừa in trên nền, môi nhếch lên nở một nụ cười.
Khi đêm sương phủ đầy mặt đất, chiếc mô tô cũng rời đi. Bìa rừng lại trở lại tĩnh lặng như chưa từng xuất hiện bất cứ người lạ nào.
Đêm nay có rất nhiều người không ngủ nổi, trong đó có Dương Thanh Vân, cô ta mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809269/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.