Dương Tịnh Hương lại chuyển đến một căn nhà an toàn khác. Chỉ vỏn vẹn trong ba ngày, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện, đau thương, mất mát, phản bội. Ngoại trừ cố gắng, mạnh mẽ ra cô không có lựa chọn khác.
“Cô nên nghỉ một chút, nếu không thì cô sẽ không trụ nổi đâu.”
Dương Tịnh Hương chỉ biết thở dài, nghe tiếng vị cảnh sát nói cũng chỉ biết gật đầu
Người cảnh sát nói xong thì cũng ra khỏi phòng trả lại không gian cho Dương Tịnh Hương.
Ở đây là nhà an toàn, cảnh sát canh giữ nhưng không lộ danh tính, vì vậy Dương Tịnh Hương cũng không biết đối phương tên là gì, cũng không tò mò.
“Bạch Đình, bây giờ người biết mọi chuyện chỉ có mình anh thôi. Anh có thể tỉnh dậy và nói cho tôi biết có chuyện gì được không?”
Dương Tịnh Hương nhìn trân trân vào khuôn mặt im lìm đang nằm trên giường kia. Cô biết đối phương sẽ không đáp lời cô, nhưng ngoại trừ Bạch Đình còn ai sẽ cho cô được đáp án lúc này?
“Hết kháng sinh rồi.” Dương Tịnh Hương phát hiện ra một chai truyền đã cạn. Y tá sớm đã chuẩn bị cho cô một thùng kháng sinh được đánh dấu cẩn thận theo ngày, cũng hướng dẫn tỉ mỉ chu đáo. Cô liền theo đó làm theo.
“Rút kim ra khỏi ven cố định, cắm ống mới vào.” Dương Tịnh Hương vừa nói vừa làm vì sợ bản thân có sai sót. Cô thận trọng từng chút một vì sợ mình mạnh tay sẽ làm cho Bạch Đình đau hoặc vỡ ven khiến đối phương lại mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809240/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.