Dương Tịnh Hương trở về mà lòng hoang mang cực độ. Nhưng cho dù không có một lời đáp trực tiếp nào giải thích cho thế cục đang diễn ra trước mắt này thì sự có mặt của Mộ Dung Vu Quân cũng khiến cô thấy cực kỳ an ủi. Nguồn sống, niềm hy vọng như trở lại với cô.
“Đúng là anh ấy, mình không nằm mơ.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình. Cô trùm lại chăn, đặt cái túi hương vào tay hít hà nó.
“Anh ấy đang tính toán điều gì? Chiếc vòng sao lại có hoa văn trùng khớp với tấm gương ở đây?”
Dương Tịnh Hương tự hỏi trong lòng. Nhưng cô không thể có câu trả lời cho thắc mắc đó. Cuộc sống ở xung quanh Mộ Dung Vu Quân luôn là một tấm màn bí ẩn của cô cho đến lúc này. Có muốn biết ngọn ngành cũng đành bất lực, nhất là trong hoàn cảnh này.
“Cứ như mọi thứ đều nằm trong tính toán.” Dương Tịnh Hương mơ hồ nói. Mùi thuốc sát khuẩn truyền đến mũi cô, cô nhìn sang, phía sau tấm màn này là Bạch Đình đang ở đó, im lìm, sự sống phụ thuộc hết vào máy móc.
“Không đúng, anh ấy không bao giờ muốn Bạch Đình rơi vào nguy hiểm như vậy.”
Dương Tịnh Hương thao thức một hồi cuối cùng cũng đi ngủ. Những ngày này cô đã quá mệt mỏi, không còn hơi sức để tiếp tục ngẫm ngợi. Đến lúc này thì hoàn toàn không trụ nổi nữa.
...
Lúc này, tại nhà họ Dương, Dương Thanh Vân ngồi trước gương, vừa chải tóc nhưng rõ ràng không hề tập trung với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809234/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.