Trong lúc này, tại sở trụ sở bí mật, vị cảnh sát nọ bước vào một căn phòng kín, bên trên có ghi vỏn vẹn dòng chữ: “Phòng hồ sơ tối mật”.
“Đội trưởng, có vẻ như người đó đã ngửi được mùi rồi. Vụ án này chắc không tiếp tục được đâu. Với tình cảnh này nên bình thường hóa mọi chuyện trở lại, để cô Dương trở về.”
“Nhưng bao nhiêu anh em đã chết... không lẽ uổng phí?” Lại một tiếng nói khác vang lên. Duy chỉ có vị được gọi là đội trưởng vẫn ngồi quay lưng lại, bóng lưng thẳng tắp, chỉ đưa tay giơ lên như biểu thị gì đó giống như số một.
“Vâng. Tôi hiểu rồi.” Vị cảnh sát nói. Y như cả hai sớm đã bàn bạc, đối phương chỉ đưa ra lựa chọn phương án mà thôi.
Vị cảnh sát rời phòng hồ sơ tối mật, nhanh chóng trở về nhà an toàn.
Dương Tịnh Hương vẫn ở đó, theo dõi diễn tiến vết thương của Bạch Đình.
“Cô Dương, sáng nay bác sĩ khám nói thế nào?” Vị cảnh sát lên tiếng hỏi.
“Về cơ bản thì anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là có tỉnh hay không thì chưa nói được.” Dương Tịnh Hương lên tiếng nói. Cô thận trọng liếc nhìn vị cảnh sát như là muốn nắm được một chút thông tin khác trên biểu cảm đó của đối phương.
“Vậy cũng là tốt lắm rồi. Cô ở đây, thỉnh thoảng kể chuyện, nói chuyện phiếm sẽ kích thích trí não người đó, giúp họ tỉnh dậy. Trước tôi có người bạn cũng thế, nhiều năm cố gắng cuối cùng cũng có thể tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809228/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.