“Bây giờ chỉ có thể tìm anh ấy.” Dương Tịnh Hương lại nói với chính mình. Cô đã suy nghĩ suốt cả quãng đường đi lúc trở về nhà an toàn.
“Vu Hương Đền. Cạnh chữ “Hương” có một chữ “Vu”. Chữ “Vu” có nghĩa là đồng cỏ, nó biểu trưng cho quê hương của bà nội hay nó còn có ý nghĩa khác? Chữ “Vu” này trong tên Vu Quân có liên quan đến nhau không?”
Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Dương Tịnh Hương. Cô không hiểu, cuộc sống của cô lúc đầu vốn rất bình lặng, thế rồi từ sau khi Mộ Dung Vu Quân xuất hiện thì nó không còn như thế nữa. Và, đến lúc này cô mơ hồ nhận ra, đây là định mệnh của cô, không liên quan đến Vu Quân, thậm chí cô có cảm giác Mộ Dung Vu Quân xuất hiện bên cạnh cô, lựa chọn cô cũng liên quan đến việc này.
“Dương Tịnh Hương! Cô trở về rồi!” Đón cô ở cửa căn nhà an toàn là vị cảnh sát nọ. Nhìn thấy người đàn ông này cô thu phục lại biểu tình bình thường.
“Chào ông! Ông tới giúp tôi trở về sao?”
“Đúng thế! Mọi việc đã sắp xếp xong rồi. Phía nhà Mộ Dung cũng nhận được thông báo cô sẽ về Tĩnh Thảo Viên.”
“Bạch Đình. Tôi chỉ cần đảm bảo anh ấy sẽ được chăm sóc tốt nhất. Được như vậy tôi lấy làm cảm kích.” Dương Tịnh Hương nhẹ nói. Vướng bận duy nhất của cô lúc này là Bạch Đình. Mặc dù trong lòng cô đã có một vài lời đáp cho chuyến trở về này, nhưng nếu để Bạch Đình theo cô, thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809213/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.