“Đúng là không lừa nổi em.” Mộ Dung Vu Quân cười cười nói. Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi lần nữa lên tiếng:
“Tạm thời anh không thể lộ ra mình là Vu Quân, vì vậy hãy cùng anh diễn một vở kịch.”
“Em cần biết mọi chuyện. Sao anh có mặt tại căn hầm đó được? Tại sao chiếc vòng và cái gương lại tương đồng nhau? Túi hương nữa? Anh đóng giả làm ông già bán khoai có mục đích gì? Nếu anh không trả lời tất cả những điều đó, đừng mơ em phối hợp với anh.” Dương Tịnh Hương rất dứt khoát, ánh mắt cương nghị nhìn anh.
“Em chắc chắn muốn biết tất cả?”
“Khi anh đưa cho em một chữ Hương trong đồ ăn tối hôm đó bản thân anh cũng muốn em tự tìm hiểu rồi, cớ sao còn ra vẻ nữa? Nói đi? Tất cả những chuyện này là sao? Sao không chờ em trở lại Tĩnh Thảo Viên rồi nói chuyện nhà họ Diệp mà lại bật mí vào lúc ấy?”
Khác hẳn với sự vô tư và hồn nhiên trước đây, thái độ của Dương Tịnh Hương thực sự thay đổi. Mộ Dung Vu Quân chỉ có thể nhìn cô và không ngừng cười trừ.
“Nói thế nào nhỉ? Nếu như anh chờ em trở lại đây để bật mí với em, tin tức em thu về từ nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không nhiều như khi em tự mình hành động. Chuyện này thực tế không thể nói rõ được là vì sao phải thế. Nó thuộc về mặt trạng thái em hiểu không? Khi đặt con người ta trong những trạng thái khác nhau để đón nhận thông tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809212/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.