Dương Tịnh Hương túc trực ở nhà họ Diệp nguyên một đêm. Tới nửa đêm, cô mơ màng gục bên linh đường thì ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng xông vào cánh mũi.
Dương Tịnh Hương mở mắt, nhưng không dám ngẩng đầu, mọi giác quan của cô đều cảm nhận như có người đến, hơn nữa người này di chuyển rất nhẹ nhàng, hơi thở rất nhẹ.
“Tôi về rồi đây, Cố Định Khả.”
Đột ngột tiếng nói vang lên. Dương Tịnh Hương chỉ có thể nín thở lắng nghe mà không dám cựa mình chứ đừng nói phát ra tiếng động.
“Ngày mai tôi sẽ lại đi, sau này cũng khó có thể tới thăm ông. Thôi thì... ông an nghỉ nhé.” Tiếng thì thầm rất khẽ, dường như người phụ nữ bước đến sợ kẻ khác phát giác ra bà ta.
Dương Tịnh Hương trong lòng chộn rộn cả lên. Có lẽ vì cô đang gục ở bên trong linh đường, nơi tấm bình phong đã che kín người cô nên đối phương cứ nghĩ linh đường không có ai cả.
“Tôi có qua mộ, nhưng tôi vẫn muốn trở về nơi đây gặp ông. Có lẽ ông sẽ hận tôi lắm. Nhưng mà... thôi, chuyện phải thế thì nó buộc phải thế.”
Người phụ nữ lại thủ thỉ, tâm tình. Dương Tịnh Hương mơ hồ cảm nhận đối phương và Cố Định Khả nhất định có một mối liên quan rất khó nói, trong quá khứ cũng không thể gặp mặt nhau trực tiếp. Người phụ nữ này phải đợi đến đêm mới có đủ dũng khí bí mật tới thắp hương cho ông. Nghĩ đến đây, Dương Tịnh Hương lại muốn thở dài nhưng sợ bị phát giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809196/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.