Chương trước
Chương sau
Hiền phi thấy Trương Vân Nguyệt không nói gì cũng không thấy nàng động đậy, nụ cười trong nháy mắt lạnh xuống.
"Thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Trong lòng Trương Vân Nguyệt không vui, nàng cũng biết với phân vị trí của mình bây giờ thì không thể để cho Hiền phi nhìn thấy sắc mặt của nàng, nếu không một khi chuyện này truyền đi sẽ không có lợi cho nàng, đối với hoàng thượng cũng không tiện, đối với hài tử càng thêm không tốt!
"Không có, chẳng qua là hài tử còn chưa có tỉnh giấc." Trương Vân Nguyệt khó xử nhìn Hiền phi, người bạn nhỏ Triệu Thiên An vừa mới ngủ, Hiền phi cũng không thể bắt nàng đem hài tử đang ngủ ra cho nàng ta nhìn chứ?
"Phải không? Không sao, tự ta đi thăm đứa bé là được rồi." Hiền phi quả thật không có khăng khăng muốn nàng ôm con trai ra ngoài, nhưng nàng ta lại muốn đi thăm đứa bé.
Hiền phi cứ khăng khăng muốn gặp cho bằng được con trai nàng khiến Trương Vân Nguyệt nghi ngờ, đồng thời trong lòng không khỏi dâng lên hoài nghi, nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nhưng hiện tại Hiền phi nói muốn đi thăm con trai, nàng cũng không thể ngăn cản được. Nói thế nào thì phân vị của Hiền phi cũng cao hơn nàng.
"Vậy Hiền phi tỉ tỉ cùng muội đi thăm nhi tử." Trương Vân Nguyệt thấp giọng nói, xoay người mang theo Hiền phi vào phòng trong.
Hiền phi sau khi vào phòng trong cũng không nhìn qua thứ khác, chỉ đi nhìn hài tử, thấy hài tử ngủ say trên giường, gương mặt trắng noãn đỏ bừng nhìn vô cùng đáng yêu. Nhịn không được muốn tiến lên ôm đứa bé.
"Nương nương người xem hài tử đang ngủ, chúng ta không nên ầm ĩ." Trương Vân Nguyệt vừa thấy Hiền phi tiến lên, sợ Hiền phi đeo trên người những vật không tốt cho con, vội vàng ngăn cản.
Hiền phi nghe thấy lời nói của Trương Vân Nguyệt thì ngừng lại một chút,sau đó lại bước tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không có đi đến mép giường, nàng biết Trương Vân Nguyệt lo lắng nàng sẽ ra tay với đứa bé, nàng mặc dù không đem lo lắng của Trương Vân Nguyệt để ở trong lòng, Trương Vân Nguyệt lo lắng thì có liên quan gì đến nàng? Nhưng nàng lo lắng nữ nhân hậu cung sẽ ra tay.
Hoa Lăng Duyệt và Hàn Ngọc Cầm hai người này ở phía sau cung giao thiệp rất sâu, nếu như để cho hai người đó nắm được sơ hở để hãm hại nàng, thì chẳng phải nàng sẽ oan uổng sao?
"Nếu hài tử còn đang ngủ, Bổn cung cũng sẽ không ầm ĩ tới hắn, đi, Trương muội muội chăm sóc tốt Tam hoàng tử, lần sau khi nào Tam hoàng tử...tỉnh lại thì ôm đến cung của Bổn cung cho Bổn cung xem một chút, nói thế nào thì Bổn cung cũng là một trong những mẫu phi của hắn không phải sao?" Hiền phi cười nhìn Trương Vân Nguyệt.
Trên mặt Trương Vân Nguyệt cũng lộ ra nụ cười, "Vâng, lần sau nếu hài tử nguyện ý, thần thiếp nhất định đi gặp Hiền phi nương nương."
Mặc dù Trương Vân Nguyệt không thể công khai cự tuyệt nhưng lại có thể kéo dài thời gian, Hiền phi cũng biết, bất quá nàng cũng chỉ cần một câu nói, về phần nàng muốn kéo dài thời gian, nàng thật không có để ở trong lòng, ở trong lòng Tôn Phỉ Phỉ, Trương Vân Nguyệt bất quá cũng chỉ là một nữ nhân có vận khí rất tốt mà thôi.
Hay có thể nói trong lòng của tất cả các nữ nhân thì Trương Vân Nguyệt cũng chỉ là một nữ nhân có vận khí tốt, vận khí của nàng tốt là tốt ở cái bụng không chịu thua kém.
Về phần những thứ khác, những nữ nhân này hoàn toàn không để trong lòng.
Trương Vân Nguyệt nhìn Hiền phi rời đi, thở phào nhẹ nhỏm.
"Chủ tử ngài tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp." Lý ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt, trong lòng có chút không biết nên nói như thế nào, Trương Vân Nguyệt lo lắng hoàng thượng sẽ cảm thấy nàng là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm cho nên vẫn không bồi dưỡng tâm phúc, nên hiện tại muốn đi đối phó với nữ nhân trong hậu cung cũng chỉ có thể mượn người của hoàng thượng để dùng, hay vì cố kị nên bây giờ đành khoanh tay bó gối.
Hơn nữa nàng vẫn không quản lý cung nữ trong Vĩnh Ninh cung, tiếp tục như vậy chỉ sợ lòng dạ của cung nữ trong Vĩnh Ninh cũng sẽ không giống nhau.
"Ta biết." Trương Vân Nguyệt cười, trước đây nàng lo lắng Triệu Khải Hâm cảm thấy nàng tâm cơ quá lớn, đem nàng thành một loại với nữ nhân trong hậu cung, hiện tại cũng không lo lắng nữa.
Nàng tin rằng Triệu Khải Hâm nhất định đã hiểu được cuộc sống của nàng ở phía sau hậu cung khó khăn nhường nào, nếu như hiện tại nàng vẫn để mọi chuyện tùy ý phát triển, để cho Triệu Khải Hâm tự mình xử lý, đoán chừng Triệu Khải Hâm sẽ vì nàng mà giả vờ là một người ngu.
"Chủ tử ngài nghĩ nên làm thế nào?" Lý ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt, bà từ thần sắc của Trương Vân Nguyệt nhìn ra được nàng tựa hồ muốn làm gì đó.
"Không phải là ta muốn làm thế nào, đứng nhìn là tốt rồi." Trương Vân Nguyệt không có chuẩn bị đem quyết định của nàng nói ra, có một số việc nói ra cũng vô dụng.
Trương Vân Nguyệt mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, nhìn những ma ma và cung nữ nội thị lui tớ bên ngoài đại sảnh.
"Từ nay trở đi ngày sinh nhật của ta, nhớ nói với hoàng thượng ta muốn ở Vĩnh Ninh cung ăn mừng một phen, nhưng không mời người trong hậu cung."
"Dạ" Lý ma ma trong lòng nghi ngờ, thấy Trương Vân Nguyệt không muốn nói, bà cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Kể từ lần Hiền phi tới đây, cũng không có thêm người nào tới, ngược lại có người đi Hoa Vũ cung muốn để cho Quý phi đến Vĩnh Ninh cung một chuyến, đáng tiếc làm thế nào Hàn Ngọc Cầm cũng không chịu ra bước ra khỏi cửa. Ngược lại để cho những người muốn xem Hàn Ngọc Cầm và Trương Vân Nguyệt đấu đá nhau thất vọng rồi, nhất là hoàng hậu, nàng rõ ràng đã cho người khống chế Hàn Ngọc Cầm, chuẩn bị để cho Hàn Ngọc Cầm đi đối phó Trương Vân Nguyệt, nhưng Hàn Ngọc Cầm lại hoàn toàn không có ý tứ muốn hành động.
Ngược lại để cho Hoa Lăng Duyệt đối với cổ trùng kia rất thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.