Trương Vân Nguyệt đột nhiên hoài nghi, có phải mưu kế của mình sai lầm rồi hay không? Nghĩ đến tối hôm qua......
"Hoàng thượng, vì sao ngài lại tới đây? Không phải là đang ở chỗ Ngọc quý phi sao?" Nhìn Triệu Khải Hâm đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của mình, Trương Vân Nguyệt kinh hãi.
"Thế nào, Tiểu Nguyệt Nhi hình như không muốn nhìn thấy trẫm?" Ánh mắt của Triệu Khải Hâm khẽ nheo lại, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Trương Vân Nguyệt không nhịn được run lên.
"Không có không có, hoàng thượng tới, thiếp rất vui mừng, đã trễ thế này, hoàng thượng mau nghỉ ngơi đi." Nói xong dùng cả tay chân bò lên giường, chuẩn bị ngủ.
Triệu Khải Hâm đứng ở bên giường nhìn cái mông tròn trước mắt đung đưa vểnh lên, không nhịn được bị mê hoặc. Đưa tay, lôi kéo.
"A! Hoàng thượng ngài muốn làm cái gì!" Trương Vân Nguyệt đang cố gắng di động thân thể, lại không nghĩ rằng hạ thân đột nhiên chợt lạnh, kinh ngạc.
"Bây giờ còn sớm, ái phi không cần ngủ sớm như vậy." Nói xong, Triệu Khải Hâm trực tiếp đè lên trên, bắt đầu nỗ lực cày cấy.
Trương Vân Nguyệt vừa đung đưa vừa thở dốc, vừa nghĩ tới, có phải là nàng đã làm cái chuyện làm ăn lỗ vốn rồi hay không? Vốn cho rằng Triệu Khải Hâm sẽ vì cố kỵ ánh mắt của người khác nhìn nàng, mà cũng không ngày ngày vào Vĩnh Ninh cung của nàng, ít nhất cũng sẽ cách nhau ba đến năm hôm, nhưng hiện tại thì sao hôm qua mới tới hôm nay lại tới
Cái này nếu thành thói quen...... Vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-quan-sung-hoang-hau-khong-de-choc/1297209/chuong-133-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.