Đoàn người Trương Vân Nguyệt thẳng theo đường chính mà đi, mặt đất do Vũ nội thị (nội thị có võ công) dọn dẹp một phen cũng không có vấn đề gì, nhưng mà tại thời điểm đoàn người vượt qua chỗ ngọ trên ngọn núi giả đột nhiên có rất nhiều hòn đá lăn xuống, những viên đá hình cầu này không phải cực kỳ lớn nhưng cũng là không nhỏ, nói cách khác sẽ không lập tức đè chết người, nhưng sẽ khiến người ta bị thương, những tảng đá này vốn đều là những hòn đá được sắp xếp để ngắm nhìn trên hòn giả sơn.
"Cẩn thận!" Lý Ma Ma nghe được một hồi lộc cộc hồ nghi nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa thì hồn cũng bị dọa sợ bay mất.
Những hòn đá rơi từ trên ngọn núi giả kia xuống tốc độ rất nhanh, hơn nữa ban đầu khi bố trí khoảng không gian này vì bắt chước dãy núi ở bên ngoài thật, nên liền là cả một dãy núi. Vào mùa xuân, hạ, thu trên núi giả còn trang trí đủ loại hoa cỏ cây cối đủ loại, nhìn từ xa thật sự giống như một dãy núi, nhìn gần cũng là một cảnh quan rực rỡ sắc mầu.
Nhưng đến mùa đông như bây giờ bên trên hòn núi giả không hề bày biện trang trí hoa cỏ, là một dãy núi trụi lốc, chỉ là cũng rất có cảm quan giống như một rừng đá. Một nói vốn hàng ngày là để ngắm cảnh bỗng chốc trở thành một chốn nguy hiểm trùng trùng.
Nếu như đá trên ngọn núi giả chỉ có một chỗ bị lăn xuống, thì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-quan-sung-hoang-hau-khong-de-choc/1297185/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.