Trương Vân Nguyệt sững sờ, không có tiền? Quyên tiền! Đây là chuyện mọi người hiện đại đều biết. Chỉ là hiển nhiên người cổ đại còn không biết đến việc quyên tiền.
"Hoàng thượng, không phải ngài nói những đại tộc thế gia kia rất thích kết thân sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm hỏi.
"Hả?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, không hiểu được nàng thế nào đột nhiên hỏi cái vấn đề này, nhưng mà vẫn nói: "Kết thân dĩ nhiên là vì tương lai đến khi lên tiếng sẽ có người tương trợ, kết thân đối với hai gia tộc mà nói đều là chuyện tốt."
"Hoàng thượng, ngài nói xem nếu một chỗ xảy ra tai nạn mà cả nước cũng hỗ trợ, thì làm sao còn có thể thiếu tiền? Quốc khố không có tiền không phải có thể tìm người giúp một tay sao? Thần thiếp tiền không nhiều lắm, nhưng là lúc hoàng thượng phong tước vị cũng đã ban thưởng không ít châu báu, thần thiếp nguyện ý đem những thứ châu báu đó ra quyên góp cho hoàng thượng, đổi ra thành bạc mang đi giúp nạn thiên tai." Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm nói.
Triệu Khải Hâm đầu óc rât thông minh, mặc dù lúc đầu có chút khó hiểu, một lát sau liền hiểu ý tứ của Trương Vân Nguyệt.
Khiến cho phi tử hậu cung đi đầu quyên tiền, sau đó cũng khiến cho các đại thần trong triều cũng quyên tiền, chỉ là phải làm sao mới có thể làm cho mọi người cam tâm tình nguyện quyên tiền đây? Tiền nhiều nhất thiên hạ chính là thương nhân, phải như thế nào mới có thể làm cho thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-quan-sung-hoang-hau-khong-de-choc/1297184/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.