Tôi xách mấy túi lớn, leo lên nhà Lưu Yến ở tầng sáu, lúc ấn xuống chuông cửa, tôi đã thở hổn hển.
Sau cánh cửa vang lên tiếng khóc nỉ non của đứa bé, sau đó là âm thanh va chạm hỗn loạn không biết đụng vào cái gì, tiếp theo tôi nghe thấy Lưu Yến căng giọng hỏi: “Ai vậy?”
Tôi cười cười, trả lời ở ngoài cửa: “Yến Nhi, mở cửa, là chị.”
Sau một loạt tiếng bước chân, bỗng nhiên cửa chính mở ra.
“A..., Chị Tiểu Tây, chị, chị đến rồi!” Chẳng biết vì sao, sắc mặt cô có chút khó coi.
“Như thế nào? Không hoan nghênh chị à?” Tôi không nghĩ nhiều, đoán là trong nhà đang bị đứa bé làm cho lộn xộn, nên ngượng không muốn cho tôi đi vào.
Lưu Yến vội vàng mời tôi vào bên trong, nói liên tục: “Không có không có, sao có thể chứ?”
Cô ấy cởi đôi dép lê bằng bông dưới chân ra, đặt ở trước mặt tôi, bản thân lại đi một đôi khác vào: “Chị Tiểu Tây, chị mang đôi của em vào, đôi đó ấm áp hơn.”
Tôi cũng không khách khí, đưa túi đồ cho cô ấy, thay dép lê đi vào nhà.
Mới một thời gian không gặp, đứa bé đã lớn hơn rất nhiều, đang nằm trên giường mà đạp bắp chân mập mạp, oe oe khóc lớn.
Tôi đưa tay đến trước máy sưởi cho ấm áp rồi đi qua ôm bé, thật nặng!
Tôi hỏi Lưu Yến: “Máy sưởi không được ấm lắm, đứa bé ở nhà không bị lạnh sao?”
Lưu Yến rót cho tôi một ly trà nóng, tôi lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048815/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.