Từ cửa truyền đến hai tiếng ho khan, Tôn Hạo Chí tựa vào trên cửa nói: "Điểm Điểm, con thật sự không để ý tới ba sao?"
Điểm Điểm xoay qua chỗ khác chu cái miệng nhỏ nịnh hót, nháy mắt mấy cái nói: "Người tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà!"
Con bé đi đến gần kéo Tôn Hạo Chí vào gian phòng, đặt cái tay không bị thương của anh ta lên tay của tôi: "Được rồi! Được rồi! Con biết rõ là hai người đang cãi nhau có đúng hay không? Hai người nhanh làm hòa đi! Về sau đừng làm cho con lo lắng nữa nhé!"
Giọng điệu của con bé thật giống như tôi và Tôn Hạo Chí Tài là những đứa trẻ không hiểu chuyện. Thật hết cách với con bé, tôi làm sao có thể không đồng ý với nó.
Nhưng mà làm sao tôi có thể nói ra hai chữ "Được rồi" này?
Trong nhất thời tôi đơ người không biết phải trả lời thế nào.
Tôn Hạo Chí cũng mất hồn, một lát sau mới cầm tay của tôi trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi!"
Anh ta thế mà lại xin lỗi tôi ngay trước mặt Điểm Điểm, cho dù tôi không vui cũng không thể tùy tiền lỗ mãng trước mặt trẻ con.
Không còn cách nào tôi đành phải gật đầu.
Điểm Điểm rất cơ trí nhìn một cái nhận ra tôi không phải thật tâm tha thứ che miệng cười trộm: "Mẹ là quỷ hẹp hòi, ba cũng nhận sai rồi! Mẹ tha thứ cho ba đi!"
Thay vì nói là tha thứ cho Tôn Hạo Chí không bằng nói bị Điểm Điểm chọc cười.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048812/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.