Trì Ninh đem tiểu đồ đệ từ trong thanh lâu trở về Dao Quang điện, còn chưa vào đến sân, đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ ở bên trong.
Thanh âm Tông Đại truyền tới: "Tiêu đại gia, quả đào này còn chưa có chín đâu, không thể hái được."
Một tiếng giòn tan vang lên, quả đào bị cắn mất một nửa bị ném xuống đất: "Đúng thật, chua quá."
Người bị gọi là Tiêu đại gia không chút nào tự giác: "Nếu không, ta lại hái một quả nữa?"
Tông Đại vẻ mặt đau khổ: "Sư tôn sẽ mắng ta."
Trì Ninh nghe không nổi nữa, bước vào bên trong: "Ngươi còn hái, ta liền đem toàn bộ cây mai trong Kính Mai trang san bằng."
Tiêu Kính thu lại bàn tay đang hái đào của mình, thấy Trì Ninh liền vui vẻ nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại, ta chờ ngươi chờ đến vô cùng nhàm chán a."
Tiêu Kính còn chưa lớn tuổi, nhưng lại mang một thân tính tình lão gia.
Ẩn dật thế ngoại, dáng vẻ hào sảng không kềm chế được. Hắn ở trong một trang viên khắp nơi trồng cây mai, vào đông ngắm hoa, ngày mùa hè ủ rượu, một bình rượu mai, đã có thể làm cho rất nhiều người từ xa xôi vạn dặm tới xin một vò rượu.
Thanh danh của trang chủ Kính Mai trang quá lớn, thế cho nên người đời đều đã quên, Tiêu Kính trước khi ẩn dật, nổi danh là một thần y.
Lúc này Tiêu thần y còn chưa nói hai câu, liền kéo tay Trì Ninh, vươn hai ngón tay thăm dò mạch tượng của Trì Ninh.
Trì Ninh bệnh lâu rồi, có chút kháng cự đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-my-nhan-su-ton-benh-kieu/226419/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.