Trì Ninh cả người mồ hôi lạnh bừng tỉnh. 
Cơ thể giống như bị mưa ngấm qua, toàn thân xương cốt lộ ra hàn ý. 
Hắn đã chết, nhưng đây dường như không phải là Địa Ngục Hoàng Tuyền. 
Trì Ninh siết chặt chăn bông, có chút hoảng sợ nhìn xung quanh. Ghế trúc, khung cửa sổ bằng gỗ, bên gối lộ ra cuốn sách đọc dang dở, ngọn nến sắp cháy hết. 
Tất cả những điều này trùng lặp với khung cảnh trong trí nhớ, đây là Diêu Quang điện, phòng ngủ của hắn. 
Tại sao lại là nơi này? 
Tiếng sấm hủy thiên diệt địa vẫn còn vang dội trong tâm trí, Trì Ninh trước khi mất đi ý thức cảm nhận được Cố Lăng Tiêu ôm hắn vào lòng ngực, dán vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thì thầm. 
Là gì vậy, Trì Ninh cẩn thận hồi tưởng, nhưng trong đầu suy nghĩ hỗn loạn như ma. 
Không nhớ gì cả. 
Đúng rồi! Cố Lăng Tiêu đâu? 
Trăm ngàn lần đường để hắn gặp chuyện không may. 
Trì Ninh vội vàng khoác áo, đứng dậy đi tìm người. Hết thảy mọi thứ trong Diêu Quang điện giống trước kia như đúc, đang lúc hắn nghi ngờ đây là mơ thì cửa mở ra, chỉ thấy một cái bánh bao trắng noãn đứng ở ngoài cửa. 
Bánh bao nhỏ mới tám tuổi, đang mở to mắt nhìn hắn. Đôi mắt ướt sũng, còn nhẹ nhàng hít hít cái mũi, như thể một giây sau sẽ òa khóc. 
Trì Ninh chậm rãi thở ra một hơi, hướng tiểu hài tử vươn tay: "Làm sao vậy Lăng Tiêu, có người khi dễ ngươi sao?" 
Biến thành tiểu chân ngắn, Cố Lăng Tiêu đứng cách đó vài bước, vươn người nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-my-nhan-su-ton-benh-kieu/226407/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.