Chương trước
Chương sau
Khi hai bên giao chiến, tia sét liên tục xẹt qua bầu trời đêm, từng đợt sấm sét vang dội, chim chóc trên ngọn cây xung quanh đồng loạt bay lên, hoảng sợ mà chạy.
Sấm sét càng lúc càng to, tia chớp như đuôi độc xà, như sắp đâm vào đất. Gió cuốn mây bay, mỗi một đạo sấm sét đánh xuống, núi sông đều run rẩy.
Người tu luyện đã quen với tình huống này.
Bất quá, đây cũng không phải là một cơn giông bình thường.
Trên mặt Hoắc Liễu mừng như điên: "Thiên kiếp! Ngày chết của Cố Lăng Tiêu tới rồi!"
Thiên kiếp có mạnh có yếu. Nói chung, người có trình độ tu luyện càng thấp gặp phải thiên kiếp càng yếu, năng lực càng mạnh, thiên kiếp lại càng hung hiểm.
Thiên kiếp lợi hại như vậy, lại xuất hiện ở Đăng Tiên Điện, nhất định là vì Cố Lăng Tiêu mà đến.
Cố Lăng Tiêu đã là hậu kỳ Hóa Thần, nếu có thể phi thăng liền có thể được liệt vào hàng tiên ban. Nhưng trên đại lục Tinh Trầm, ba trăm năm qua, không ai có thể vượt qua rào cản cuối cùng này, rất nhiều thiên tài chân chính đã phải bỏ mạng tại đây.
Huống chi hắn còn là một ác ma tay đầy máu tươi.
Thay vì nói là Độ kiếp, thì nên nói là trời xanh trừng phạt.
Trì Ninh quay lại nhìn Lăng Tiêu, lông mi run lên, hắn chưa bao giờ sợ hãi như vậy: "Gần đây ngươi chưa từng dùng thuật pháp, Kim Nghê cũng chưa từng thức tỉnh. Thiên Đạo sao lại có thể đánh xuống trừng phạt..."
Thiên đạo là con mắt kiểm soát nhân gian, giúp diệt trừ những kẻ dị thường, duy trì sự vận chuyển bình thường của tam giới.
Xem ra, Cố Lăng Tiêu sử dụng tà thuật đã chọn giận Thiên giới.
"Đừng sợ."
Cố Lăng Tiêu đưa tay chạm lên mặt Trì Ninh, nhưng khi nhìn thấy ngón tay mình đầy rẫy quỷ khí, chỉ có thể bắt đắc dĩ rũ hạ tay xuống.
"Cố Lăng Tiêu" Trì Ninh môi không còn chút huyết sắc, "Ngươi đem quỷ khi qua cho ta đi, ta sẽ cùng ngươi chống lại lôi kiếp."
Mấy chữ cuối cùng rất nhẹ nhàng mà vững vàng, Trì Ninh cũng là tu vi Hóa Thần, chưa từng có tiền lệ hai tu sĩ đỉnh phong chống lại Lôi kiếp, Trì Ninh nghĩ rằng mình có thể dốc hết sức lực bảo hộ tánh mạng Cố Lăng Tiêu.
Hắn không cho Cố Lăng Tiêu chết.
"Đồ ngốc"
Cố Lăng Tiêu lắc đầu cười cười, vẫn tỏ ra thản nhiên, "Bọ họ nói đúng, ta người không ra người ma không ra ma, ngươi không cần vì ta mà hao tổn tinh thần."
Cố Lăng Tiêu vung tay áo thả Kim Nghê ra, phân phó: "Bảo vệ Trì Ninh."
Sau đó, mũi chân điểm một cái, nhảy thẳng đến Lôi kiếp.
Kim Nghê biến thành một cái lồng sắt, nhốt chặt Trì Ninh tại chỗ.
Trì Ninh thúc giục Linh Tê phá lồng sắt, chân khí tản ra, cố gắng xé toạc lồng giam.
"Kim Nghê" Đan điền Trì Ninh cạn kiệt, vẫn cố gắng chống đỡ, "Cố Lăng Tiêu sẽ chết, ngươi thả ta... thả ta..." Nửa câu cuối cùng mang theo khóc nức nở.
Thân ảnh Cố Lăng Tiêu ở giữa không trung, Lôi kiếp bốn phía hướng hắn đánh tới.
Ba đạo Lôi kiếp, sống thành tiên, chết thần hồn câu diệt.
Cố Lăng Tiên vốn nên sợ hãi, nhưng lúc này hắn lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Bộ não trống rỗng, mọi dây thần kinh đều không phản ứng, thứ duy nhất có thể nghĩ đến là một thân xiêm y trắng như tuyết đang đứng phía dưới.
Năm ấy, Lăng Tiêu một thân toàn máu, có một vị thần tiên nắm tay hắn nói: "Đừng sợ, ta mang ngươi về nhà."
Một quả cầu sấm sét trắng rơi xuống, Cố Lăng Tiêu tụ chân khí ngăn cản, chống đỡ được lần này.
Hắn chỉ cảm thấy nội tạng bị đè ép đến dời vị trí, ho khan một tiếng, huyết tanh tràn ngập trong cổ họng, khóe miệng tràn ra tia máu.
Không cho Cố Lăng Tiêu cơ hội phản ứng, một đạo Thiên kiếp lại hạ xuống, so với đạo thứ nhất hung hiểm gấp trăm lần, buộc Cố Lăng Tiêu phải lui cả mười bước, triệu hồi Trích Thần kiếm chống lại, sau đó mới có thể đứng vững.
Linh lực dường như ngừng hoạt động, ngũ quan trở nên yếu ớt. Cố Lăng Tiêu hai mắt choáng váng, cắn răng nuốt xuống một ngụm máu.
Lập tức sẽ là đạo thứ ba.
Giữa bầu trời có một vòng xoáy cực lớn, gió và mây cuốn lấy cát đá quay cuồng với tốc độ cao. Các cạnh và góc sắc nhọn của viên đá tạo ra nhiều vết máu trên mặt và cổ của Cố Lăng Tiêu.
Xem ra ngay cả ông trời cũng cho rằng hắn là một kẻ xương cứng, lần cuối cùng này, nhất định phải làm hắn hồn phi phách tán.
Sức gió quá lớn, không gian như bị xé rách, thanh âm gào thét vang lên.
Cố Lăng Tiêu lưu luyến liếc nhìn xuống đất, cố tìm dấu vết của bộ xiêm y trắng. Nhưng mây đen ngăn trở, làm sao có thể thấy rõ Trì Ninh.
Không nhìn thấy cũng tốt, Trì Ninh như viên ngọc sáng, không cần phải bị một con quỷ như hắn kéo xuống vực sâu.
Nam nhân dùng ngón tay chạm vào khóe miệng, mỉm cười khiêu khích: "Không phải muốn ta chết sao? Đến a!"
Hắn bước lên trên đám mây đi thẳng, đón nhận Thiên kiếp.
Cuối cùng đạo Lôi kiếp cũng thành hình, hóa thành một con rồng trắng gầm thét, từ trên cao lao xuống. Cố Lăng Tiêu nâng Trích Thần kiếm lên.
Nhưng một thân hình màu trắng lóe lên trước mặt, theo đó cảm giác lạnh lạnh, mềm mềm lao vào lòng Cố Lăng Tiêu. Mái tóc đen mỏng quấn quanh ngón tay hắn, truyền đến hương thơm của gỗ đàn hương và hoa mận.
Cố Lăng Tiêu mở to hai mắt:
"Không, sư tôn!"
Lúc này, muốn đẩy Trì Ninh ra xa cũng không còn kịp!
"Phanh -----" một tiếng, thế giới rung chuyển.
.....
Đau, thật sự rất đau.
Tứ chi đều bị nghiền nát, chảy rất nhiều máu.
Chân khí cũng đã cạn kiệt, chỉ trong chớp mắt, Trì Ninh dùng tu luyện cả đời của mình để ngăn cản Thiên kiếp.
Trì Ninh cố gắng mở mắt, nhìn thấy hốc mắt đỏ rực của Cố Lăng Tiêu. Hắn nhìn thấy một giọt nước mắt theo khóe mắt của nam nhân rơi xuống.
Một giọt nước mắt của Cố Lăng Tiêu, như máu, đập vào mu bàn tay Trì Ninh, mang theo một sức nóng như thiêu đốt.
Trì Ninh lần đầu tiên nhìn thấy đồ đệ của mình khóc, khả năng dỗ không được, hắn ngay cả giơ tay lên cũng không đủ sức, vừa mở miệng, huyết tinh trong cổ họng trào ra, nhiễm đỏ cả một thân xiêm y trắng thuần.
"Đừng, đừng khóc."
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua ống tay áo rộng của hắn, Ma tôn cao lớn ôm một vị nam tử áo trắng, từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống, hai chân bước trên mặt đất.
Đám người Hoắc Liễu khiếp sợ không thôi, họ không ngờ rằng Trì Ninh lại ngu ngốc đến mức lao vào che chắn cho Cố Lăng Tiêu.
Điều này thật ngốc nghếch.
Nghe đồn trăm năm trước có một vị nữ tử nghĩ muốn dẫn Thiên kiếp từ người mình yêu đến trên người, cuối cùng nữ tử thân tàn ma dại, nam tử đó giả vờ khóc lóc một lúc, liền quay đầu đi tìm người tình khác.
"Không có việc gì đâu sư tôn, ta truyền linh lực cho ngươi... Ta sẽ cứu ngươi" Cố Lăng Tiêu luống cuống như một đứa trẻ, hắn hướng bốn phía hét to, "Thẩm Thu Đình, Thẩm Thu Đình ngươi mau mang thuốc đến đây!"
Trì Ninh khẽ lắc đầu, tình huống hiện tại của hắn, thần tiên cũng không cứu được.
"Cố Lăng Tiêu, ta lạnh..."
"Ta nhìn thấy Thốc Ngọc Phong, Tông Đại săn dê trở về, còn có Giải sư huynh, Thích sư huynh..."
Xa xa sương mù bay lên, Trì Ninh mơ hồ nhìn thấy cố nhân xuất hiện ở nơi đó, mặc y phục của đạo sĩ, cùng nhau luận võ, bên thua liền phạt một vò rượu.
Cố Lăng Tiêu nắm tay sư tôn, vận hết nội lực để trị thương: "Ngươi đừng nghĩ đến việc đi tìm họ, nếu ngươi dám chết, ta sẽ phóng hỏa đốt Thốc Ngọc Phong một lần nữa, làm cho nơi đó hồn phách cũng không được an ổn!"
Trì Ninh có chút hoảng hốt.
Ba năm, Thốc Ngọc Phong diệt vong, hắn ở lại trên đời sống tạm ba năm.
Hắn ruồng bỏ môn phái của mình, mỗi giây mỗi phút có cảm giác như kiếm đâm vào tim.
Cảm giác ấy như tằm, dần dần ăn mòn cơ thể hắn, như sắp tước đi linh hồn của hắn.
"A Tiêu," Trì Ninh gọi cái tên thân mật nhất, "Sau khi ta chết... Ngươi không cần giết người vô tội..."
"Ta đã viết một tâm pháp, đặt trong tay áo. Ngươi luyện tập theo, có lẽ có thể khống chế tâm ma."
"Ta không thể ở bên cạnh ngươi được nữa."
Ngay cả hô hấp hắn cũng thực mỏng manh, giọng nói mờ nhạt mơ hồ: "Đem ta chôn ở đỉnh núi Thốc Ngọc Phong đi."
Mười mấy năm trôi qua như một cái chớp mắt.
Đứa trẻ lôi kéo áo hắn giờ đã thành thiếu niên, lại thêm tu vi. Giờ đây, Cố Lăng Tiêu cùng chính đạo đối lập, là Ma tôn vô cùng cường đại.
Hắn đã ở bên Cố Lăng Tiêu rất lâu, thiếu niên khí phách cũng ở, tinh phong huyết vũ cũng ở, vạn nhân phỉ nhổ tà ma ngoại đạo cũng ở.
Nhưng, cũng chỉ có thể đến đây.
Trì Ninh rất mệt, dựa vào trong ngực nam nhân, nhắm hai mắt lại.
Như một thân cây héo rũ suy sụp, một con nai bị cắt đứt cổ họng.
Thế gian chỉ mất đi một sinh linh, nhưng đó là tất cả ánh sáng của Cố Lăng Tiêu.
Lòng người lạnh như băng...
Cố Lăng Tiêu phát điên: "Vì sao lại chắn thay ta! Tội ác tày trời là ta! Trì Vận Thanh, ngươi chính là muốn ta nợ ngươi, ngươi chết, ta sẽ giết sạch người trong thiên hạ, cho ngươi chôn cùng!"
"Trì Vân Thanh, nếu không muốn người khác chết, ngươi sống tốt cho ta!"
"Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi."
"Liếc mắt nhìn ta một cái có được không?"
Mũ mão đẹp đẽ quý giá bị ném xuống, tóc của Cố Lăng Tiêu vương vãi, đôi mắt chằng chịt tơ máu.
Lúc trước khi nói những lời này, Trì Ninh sẽ nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hiện tại Trì Ninh không có phản ứng gì, độ ấm đang dần dần tiêu tán trong khối thân thể này.
Tại sao, cố tình thay Cố Lăng Tiêu nói xin lỗi, chắn trước người hắn.
"Trì Vân Thanh, ngươi chừng nào mới có thể học được ích kỷ một chút."
Mây đen dày đặc hóa thành mưa như trút nước, toàn bộ thế gian hoàn toàn lạnh lẽo.
"Ta lập tức đi tìm ngươi."
Cố Lăng Tiêu lẩm bẩm nói.
@Tiểu Minh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.