Nghe hoàng hậu nói vậy, hoàng thượng cũng thấy có chút hổ thẹn mà đỏ mặt. Hắn cười hì hì rồi khom lưng chống tay xuống bàn, nghiêng người về phía hoàng hậu rồi nói tiếp:
- Thế mà nàng lại ghét trẫm.
- Hừm!
Sau đó hắn nói lời xin lỗi vì đã lừa dối nàng vào hôm qua. Hắn có trúng độc dược nhưng là do hắn tự uống. Cũng chủ là vì muốn nàng quan tâm hắn một chút và đặc biệt là muốn giữ lại bên cạnh mình. Hắn cũng xin lỗi vì ngày hôm đó đã nặng lời với nàng, đã giam lỏng nàng trong biệt viện như một kẻ phạm tội. Nàng chẳng nói gì mà chỉ ngồi uống trà tỏ vẻ tao nhã mà nhìn hắn rồi cười nhạt, nói:
- Nếu ngài cảm thấy có lỗi, chi bằng ngài chuộc lỗi với ta đi.
- Bằng cách nào?
- Từ giờ, nếu ngài muốn thể hiện tình cảm dạt dào của mình dành cho Vân phi, thì hãy né xa chỗ nào có ta một chút. Ta nhìn rất không thuận mắt.
- Hì, nàng ghen sao?
- Ghen? Không, không hề. Chỉ là ta không hề ưa Vân phi.
- Ha! Được thôi. Sau cùng, nàng vẫn chẳng hề có tình cảm với trẫm...
Một tiếng thở dài thất vọng.
Hai câu nói nhỏ giọng lại lâm li bi đát đến đau lòng.
Nàng yêu hắn, yêu hắn từ rất lâu rồi. Chỉ là...không biết cách để bày tỏ lòng mình...
Hắn yêu nàng, yêu đến si tình, khờ dại. Chỉ là...cứ mãi ôm hi vọng mà không biết được rằng hành động của bản thân khi cố tình làm nàng ghen tuông lại vô thức khiến cho ái hậu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/965042/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.