Sau đêm đó, Liễu Trầm Ngư cứ ở lì trong khuê phòng mà dưỡng bệnh. Cỗ xe ngựa vì mưa to nên lao thẳng vào một cây đại thụ bên đường khiến toàn thân đều xay xát. Hai đứa nhỏ may mắn được Liễu Trầm Ngư che chắn nên không có thương tích gì. Tên phu xe cũng bị thương không ít. Cả người đầy máu me. Đó đều là chuyện do chính y tự mình dựng lên từ trước. Chỉ cần luôn cảm thấy bản thân hối lỗi thì Tuyết Quán Tòng chắc chắn sẽ động tâm.
Liễu Trầm Ngư nhắm hờ hai mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài có nô tỳ hớt hải chạy vào báo:
- Nhị phu nhân, lão gia đến thăm người.
Không cần vội vàng, Liễu Trầm Ngư ôn tồn nói, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ngươi ra báo ta đã ngủ. Nếu hắn còn muốn vào thì cũng đừng cản.
- Nô tỳ đã hiểu.
Người đó đi ra ngoài, không quên đóng chặt cửa phòng lại. Vừa đến giữa sân, trông thấy Tuyết Quán Tòng, y liền nói.
- Nhị phu nhân đã ngủ, tâm trạng vẫn giảm sút, không được tốt cho lắm.
- Ngươi lui đi, ta tự mình vào thăm.
Tuyết Quán Tòng phất tay áo rồi lướt qua, hướng thẳng đến khuê phòng của Liễu Trầm Ngư. Tay vừa chạm vào cửa chưa kịp đẩy thì nghe bên trong có tiếng vọng ra thất thanh. Tuyết Quán Tòng nhíu mày rồi vội vã đẩy vào.
- Nhị tỷ nhi, là lỗi của di nương. Ta xin lỗi...xin lỗi ngươi!
Tuyết Quán Tòng chạy đến bên giường rồi ngồi xuống. Đưa tay lau nhẹ những giọt mồ hôi ướt đẫm cả gương mặt Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-de-vuong-nuong-nuong-thien-tue/47899/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.