Lục Sơ Sơ không thể nào tiếp nhận sự thật này, dọc đường đều xác nhận với mẹ.
“Anh ấy thật sự phải về nhà cùng chúng ta ạ? Bố mẹ anh ấy không cần anh ấy sao?”
Tống Huỳnh kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì dì Trác và chú Trần đi nơi khác có việc, gửi Tuấn Tuấn ở nhà chúng ta.”
Lục Sơ Sơ chu cái miệng, không vui nói: “Con không thích người khác đến nhà mình đâu.”
“Không phải người khác, là anh Tuấn Tuấn.”
“Anh Tuấn Tuấn là ai? Con chỉ quen anh Văn Văn và anh Phong Phong thôi, không phải con chó con mèo gì cũng có thể làm anh của con.” Lục Sơ Sơ nhắc tới hai người anh họ.
Bọn họ đều nâng niu bé trong lòng bàn tay mà cưng chiều! Như vậy mới có tư cách làm anh trai!
Sắc mặt Tống Huỳnh hơi trầm xuống: “Không được lộn xộn, con là cô chủ nhỏ, phải tiếp đón anh trai thật tốt mới đúng.”
Mẹ tức giận.
Mẹ tức giận rồi thì hậu quả rất đáng sợ.
Lục Sơ Sơ không dám ương ngạnh với mẹ, bé rũ mi xuống, lông mi như cánh quạt cụp xuống, khuôn mặt nhỏ tròn xoe toát lên vẻ vô cùng tủi thân.
Suy cho cùng Tống Huỳnh cũng không đấu lại được dáng vẻ đáng thương này của con gái, duỗi tay sờ đầu bé, lúc này bé mới cười rộ lên.
Nhân lúc mẹ không để ý, Lục Sơ Sơ hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tuấn. Dùng khẩu hình nói với cậu bé: “Bố mẹ anh không cần anh, hừ.”
Không ngờ rằng, vẻ mặt bé tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-anh-trang/3588297/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.