Thời gian thấm thoát trôi, trời đã vào cuối thu, tháng chín rực rỡ với những áng mây sà thấp, lá vàng đã rơi đầy các ngả phố, mùa của heo may khiến lòng người thêm rạo rực.
Sau giấc ngủ đêm mưa không đến nổi gọi là ác mộng, Kiều Lệ lờ mờ mở mắt, Giang Tuấn đã kéo rèm từ lúc nào để nắng sớm hắt vào mặt cô. Đưa cánh tay lên che ánh sáng chói chang kia, chợt nhìn thấy trên cổ tay có vật lạ lấp lánh, cô giữ yên để ngắm nghía, chiếc lắc mảnh được đính kim cương dọc một vòng tròn, nó quá đẹp, sự sang trọng này thật không hợp với cô.
- Sinh nhật vui vẻ?
Giang Tuấn ôm Kiều Lệ từ phía sau, ngực và bụng dán sát vào cô không kẽ hở, anh cắn lên vành tai mỏng nhè nhẹ, ghé mắt nhìn chiếc lắc ấy thật vừa vặn trong tay cô. Anh đã ngắm cả một đêm cũng không thấy chán, vốn đã định tặng cho cô sớm hơn nhưng dạo trước nhiều chuyện xảy ra quá, giờ mới có dịp để làm.
Hai chữ "sinh nhật" đối với Kiều Lệ là một sự xa xỉ chẳng cần thiết, cho dù không nhớ đến nó thì ai rồi cũng phải bước sang tuổi mới mà thôi, để ý tới sẽ chỉ khắc thêm một kỷ niệm, mà hồi ức tươi đẹp này chẳng thể kéo dài lâu. Cô hạ tay, xoay người ôm lấy Giang Tuấn, chẳng nói nổi một câu cảm ơn, cứ nằm im như vậy.
Giang Tuấn vuốt nhẹ tóc người con gái trong lòng mình, tâm trạng vô cùng tốt, nghĩ đến những thứ sắp cùng cô trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478870/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.