Nơi Giang Tuấn đang đứng quá tối khiến Kiều Lệ phải căng mắt mới có thể nhìn rõ, cô cố gắng giấu diếm từng cơn đau nhói đang hiện diện, dùng chất giọng bình tĩnh nhất để hỏi anh:
- Sao vẫn chưa ngủ? Gần một giờ sáng rồi.
Giang Tuấn bỏ dụng cụ trên tay mình xuống, bước từng bước về phía giường, mỗi nhịp di chuyển mang anh tới gần, ánh sáng của đèn ngủ cuối cùng cũng bao trọn lấy anh. Kiều Lệ ngước lên nhìn, mi mắt anh đã hơi sụp xuống, nét lãng tử phóng khoáng thường thấy thay thế bằng sự mệt mỏi trải rộng khắp cơ mặt, vậy mà khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy cô, mắt môi đều được kéo giãn cong lên một đường.
- Anh treo cho xong mấy bức ảnh, mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau nhìn ngắm, đợi cục cưng của chúng ta ra đời.
Đợi! Ngày đó anh sẽ không bao giờ đợi được! Kiều Lệ quay mặt đi, đè nén đi sự tàn nhẫn trong suy nghĩ của mình.
- Sao không bật đèn để làm?
Mi mắt nặng trĩu của Giang Tuấn nâng lên một chút, anh gục đầu lên vai cô, tìm thấy vài tia hy vọng nhỏ nhoi trong câu hỏi kia, có phải cô đã suy nghĩ lại rồi không?
- Anh sợ đánh thức em. Sao em không ngủ nữa? Nằm xuống đi, anh dỗ cho em ngủ.
- Muốn uống nước.
- Anh lấy cho em.
Giang Tuấn pha một ly nước ấm đưa tới cho Kiều Lệ, cô nhận lấy uống vài ngụm rồi nằm xuống quay mặt vào tường. Bụng nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-can-chan-tinh-de-yeu-em/2478858/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.